“Tôi đánh rồi đấy, muốn thế nào?”
“Báo cảnh sát không?”
Tôi lấy điện thoại ra, bấm số 110, rồi đưa cho ta.
Cô ta ôm mặt, trừng mắt tôi: “Cô không sợ tôi lại mách với Phó Tư Hành sao?”
“Cứ đi.” Tôi nhạt. “Gọi ta đến, ta sẽ không ra tay với tôi, cùng lắm cũng chỉ để tát lại.”
“Ở đây có camera giám sát, tôi đánh , tôi có thể bồi thường tiền. Cô có khả năng không?”
“Như đấy, đến học phí còn phải gom góp từng đồng.”
Chưa kể, ta cũng chẳng dám quấy rầy Phó Tư Hành quá nhiều lần.
Sợ rằng ta sẽ mất kiên nhẫn với ta.
Đến lúc đó, ta sẽ mất đi chỗ dựa trong trường này.
Ánh mắt Bạch Thanh Nguyệt không cam tâm, trừng trừng tôi.
Tôi lạnh, xoay người rời đi.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.
Nhưng tôi đã quên mất, ta là người có thù tất báo.
Khi bị vây hãm trong biển lửa, hơi thở mong manh, tôi thực sự đã có một giây hối hận vì đã đánh ta hai cái hôm đó.
9
Hôm đó, tôi đang ở phòng thí nghiệm hóa học, giúp đàn thí nghiệm.
Đàn sang tòa nhà bên cạnh để tìm vật liệu, để tôi dọn dẹp hiện trường.
Tòa nhà này đã lâu không tu sửa, cửa sổ và cửa chính đều có vấn đề.
Khi tôi đang đậy nắp đèn cồn, Bạch Thanh Nguyệt bước vào và tiện tay đóng cửa lại.
“Tin đồn là do truyền phải không?”
Tôi chẳng có tâm trạng mà để ý đến lời chất vấn vô lý của ta.
Chỉ cảm thấy phiền, về phía cửa ra vào.
“Khóa cửa bị hỏng, đóng lại rồi thì không mở ra từ bên trong đâu.”
Nhưng ta dường như không nghe vào tai, chỉ chằm chằm tôi.
“Bây giờ tất cả mọi người đều đang chửi rủa tôi, hài lòng chưa?”
Tôi cũng đã nghe về tin đồn gần đây liên quan đến Bạch Thanh Nguyệt, rằng ta cặp kè với trai người khác.
Thành thật mà , ta hẳn phải biết ba đã đánh mình hôm đó mới là những kẻ nghi lớn nhất.
Nhưng ta không dám vào những kẻ có lai lịch phức tạp đó.
Chỉ còn cách tìm tôi để trút giận.
Tôi bật vì tức giận, “Hoang tưởng bị à?”
“Bạch Thanh Nguyệt, đừng có lần nào cũng đến đây trò hề trước mặt tôi.”
“Phó Tư Hành dung túng cho là chuyện của ta, nếu ép tôi đến giới hạn, tôi sẽ không tha cho đâu.”
Bạch Thanh Nguyệt cắn chặt môi, mạnh đến mức tưởng như sắp bật máu.
Tôi hơi dừng lại, bỗng cảm thấy ta như đã mất đi lý trí.
Khi tôi còn đang sững sờ, ta đột nhiên tiến đến gần, đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi không kịp phòng bị, loạng choạng lùi lại, tay va vào đèn cồn.
Ba ngọn đèn cồn chưa tắt va chạm, vỡ tan, tia lửa bùng lên.
Ngọn lửa bén lên rèm cửa bên cạnh.
Cửa sổ vốn đã lung lay, để lộ một khe hở lớn.
Trong không khí khô lạnh, cơn gió tràn vào ngọn lửa nhanh chóng lan rộng.
Tôi không thể ngăn cản kịp.
Chỉ trong chớp mắt, rèm cửa chìm trong biển lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan ra xung quanh.
“A—”
Cửa ra vào ngay bên cạnh cửa sổ.
Tôi và Bạch Thanh Nguyệt bị ép lùi về hai góc tường, tôi ở góc phía trước, ta ở góc phía sau.
Giữa chúng tôi là hai cái bàn.
Không biết dưới bàn chứa gì dễ cháy, chỉ một tia lửa nhỏ đã khiến lửa lan rộng, bao trùm toàn bộ mặt bàn, tạo thành một bức tường lửa cao ngang người.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, cố gắng giữ bình tĩnh gọi 119.
Bạch Thanh Nguyệt cũng hoảng loạn, ta lập tức gọi cho Phó Tư Hành.
Từ cửa sổ, khói đen bốc ra ngoài thu hút sự ý của nhiều người.
Có người gọi cứu hỏa, có người báo cho giáo viên quản lý.
Nhưng không ai dám xông vào.
Ngoại trừ Phó Tư Hành.
Nhưng lúc này, ngọn lửa đã không thể kiểm soát nữa.
“Đàn ! Em ở đây!” Bạch Thanh Nguyệt lập tức hét lên.
Tôi và Phó Tư Hành đối diện nhau qua ngọn lửa.
“Phó Tư Hành, cứu tôi với!”
Bỏ qua tất cả những hiềm khích trước đây, tôi theo bản năng mà cầu cứu.
Tôi cũng rất sợ, tôi không muốn chết.
Bạch Thanh Nguyệt vẫn còn cách xa đám cháy, ta vẫn có thời gian.
Nhưng chiếc đèn huỳnh quang trên đầu tôi đã bị cháy và đang lung lay.
Phó Tư Hành.
Có thể không?
Chỉ một lần thôi, có thể vì mười năm của chúng ta, cứu tôi trước không…
Ổ khóa cửa đã biến dạng dưới sức nóng, hoàn toàn không thể mở ra.
Trừ khi đập cửa.
“Đàn !! Em sợ quá!” Bạch Thanh Nguyệt khóc lóc.
Phó Tư Hành hoàn hồn, tôi rất lâu.
“Hứa Chiêu, chờ tôi một chút.”
Nói xong, ta chạy về phía cửa sau.
Anh ta chọn cứu Bạch Thanh Nguyệt trước.
Khi đèn huỳnh quang cháy rơi xuống đầu tôi, tôi không kịp né tránh.
Trong cơn đau đớn tột cùng, tôi thấy bóng dáng Phó Tư Hành ôm Bạch Thanh Nguyệt rời đi.
Đây là lần thứ ba ta bỏ rơi tôi.
Tôi tỉnh lại trong cơn đau.
Toàn thân tôi nằm úp trên giường bệnh, để tránh chạm vào vết thương trên lưng.
Phó Tư Hành nhắm mắt, tựa đầu vào cạnh giường tôi.
Tôi vừa cử , ta lập tức tỉnh dậy.
“Chiêu Chiêu…”
Anh ta cẩn thận đỡ tôi ngồi dậy.
Anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, khuôn mặt đầy mệt mỏi, vẫn cố nặn ra một nụ lấy lòng.
“Em muốn uống nước hay thấy đau chỗ nào? Để tôi gọi bác sĩ.”
“Ba mẹ tôi đâu?”
Giọng tôi khàn đặc vì lâu rồi chưa chuyện.
“Việc thu mua đang vào giai đoạn quan trọng, họ không thể rời đi . Tôi đã với họ là tôi sẽ chăm sóc em ở bệnh viện.”
Tôi lặng lẽ ta, rất lâu.
“Phó Tư Hành, tôi mơ thấy một chuyện.”
“Tôi mơ thấy lần đất năm lớp bốn, tôi bị dòng người đẩy đến mức không thể thoát ra, là đã liều mạng ngược dòng, chạy đến kéo tôi ra khỏi đám đông, mới đưa tôi ra khỏi tòa nhà.”
“Hôm đó có rất nhiều lần tôi suýt bị đám đông đẩy ra, đã nắm chặt tay tôi, chưa từng buông một lần nào.”
“Kể từ đó, tôi coi là một trong những người quan trọng nhất với mình.”
Sắc mặt Phó Tư Hành tái nhợt trông thấy.
Anh ta mấp máy môi, định cầm tay tôi.
“Xin lỗi… Chiêu Chiêu, xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi…”
Tôi không để ta chạm vào mình, chỉ tiếp tục với giọng điệu bình tĩnh.
“Nói cho cùng, cũng không có nghĩa vụ phải cứu tôi trước. Cứu người mình thích trước, chẳng có gì sai cả.”
“Nhưng Phó Tư Hành, tôi không thể không để bụng.”
Anh ta dường như không thể phản bác, chỉ vô thức tôi.
Tôi tiếp, chấm dứt mọi khúc mắc cuối cùng.
“Hôm đó tôi không đánh Bạch Thanh Nguyệt một cái nào, tin hay không tùy .”
“Chuyện không có bằng chứng, chỉ tin lời ta một phía, để tôi phải nhận một cái tát oan uổng. Tôi đã trả lại ta, hôm nay tôi cũng trả lại .”
Nói xong, tôi chậm rãi nâng tay lên, tác kéo căng vết thương trên lưng khiến tôi đau nhói.
Tôi mím môi khô khốc, trong lòng không có chút gợn sóng nào.
Một cái tát vang dội.
Anh ta nhận trọn, rồi tôi với vẻ mặt đầy hối hận và lo lắng, khiến tôi thấy ghê tởm.
“Cẩn thận kéo rách vết thương trên lưng em.”
Tôi lạnh, giễu cợt. “Biến đi.”
“Phó Tư Hành, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Lần này, dù có dùng ba mẹ tôi để uy hiếp, cũng vô ích.”
Chưa kịp để Phó Tư Hành lên tiếng, một giọng vang lên từ cửa phòng.
“Chị à, nếu chị đã khỏi bệnh rồi, có thể ơn tránh xa trai em không? Anh ấy không có nghĩa vụ phải chăm sóc chị đâu.”
Bạch Thanh Nguyệt đứng ở cửa, nở một nụ đầy giả tạo với tôi.
Hóa ra, bọn họ đã chính thức bên nhau rồi.
Phó Tư Hành tôi, khẽ mở miệng, dường như muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng chỉ trong chốc lát, ta lại im lặng.
Tôi thẳng vào mắt Bạch Thanh Nguyệt, khẽ .
“Bạch Thanh Nguyệt, đưa trai đi đi, tôi hai người thêm một giây cũng thấy buồn nôn.”
“Còn nữa,” tôi nheo mắt, ánh xuyên qua lớp vỏ ngoài ngây thơ giả tạo của ta.
Tôi chằm chằm vào mắt ta.
“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã . Cô có đúng không?”
Việc ta có thể đứng đây khiêu khích tôi chứng tỏ nhà trường chưa kịp hoặc chưa có đủ bằng chứng để xử lý vụ cháy trong phòng thí nghiệm.
Mặc dù camera trong phòng thí nghiệm đã bị hỏng, camera ở hành lang hướng thẳng về phía cửa phòng vẫn còn.
Ít nhất, nó có thể ghi lại khoảnh khắc Bạch Thanh Nguyệt đẩy tôi, khiến tôi đổ đèn cồn.
Chắc chắn ta đã giở trò.
Tôi cúi xuống, cái bóng của Bạch Thanh Nguyệt in trên sàn nhà.
Cô ta rõ ràng khẽ run lên.
Bạch Thanh Nguyệt, hóa ra cũng biết sợ sao?
10
Những ngày đầu, Phó Tư Hành vẫn còn đến bệnh viện. Nhưng tôi không cho ta vào phòng bệnh.
Không biết từ ngày nào, ta cũng không xuất hiện nữa.
Vết thương trên lưng tôi bắt đầu kéo da non.
Mỗi tối, cơn đau nhức ngứa ngáy khiến tôi trằn trọc đến tận sáng mới chợp mắt .
Bạch Thanh Nguyệt có lẽ đã quên mất lời cảnh cáo của tôi, hoặc có thể ta chưa từng coi trọng nó ngay từ đầu.
Đêm đó, tôi đang cố gắng kiềm chế không đưa tay gãi vết thương, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Điện thoại bên gối đột nhiên sáng lên.
Tôi mở khóa, vào tin nhắn.
Là một số lạ gửi ảnh đến.
Trong ảnh, Phó Tư Hành đang ôm Bạch Thanh Nguyệt trong lòng, cúi đầu hôn ta.
Thành thật mà , tôi chẳng còn chút ghen tị hay chua xót nào.
Nhưng hành khiêu khích trắng trợn này của Bạch Thanh Nguyệt cuối cùng cũng châm ngòi cơn giận trong tôi.
Đã đến lúc có người phải trả giá rồi.
Bạn thấy sao?