Tôi thấy trai mình thân mật với một trên đường.
Thế là tôi lên một chiếc xe bên lề đường để theo dõi ta, muốn rõ mọi chuyện.
Ai ngờ tài xế còn kích hơn tôi: “Vãi! Đó là của tôi!”
1.
Tôi đang mua giỏ trái cây trước cổng bệnh viện thì thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau. Nhìn thế nào, người đàn ông kia cũng giống hệt trai tôi.
Thế là tôi chui vào một chiếc xe đang đậu bên đường:
“Theo dõi chiếc taxi phía trước.”
Người đàn ông ở ghế lái nhướng mày:
“Sao? Bị cắm sừng à?”
Rồi ta lại thản nhiên tiếp:
“Này , cho kỹ đi, đây là xe riêng của tôi đấy.”
Tôi quay đầu lại, lúc này mới để ý đến tài xế – làn da màu lúa mạch, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm, ngoại hình đúng là không tệ. Nhưng bây giờ tôi chẳng có tâm trạng ngắm trai đẹp.
Thấy tôi quay lại, mắt ta sáng lên, còn huýt sáo một cái:
“Woa, mỹ nhân đấy! Đi đi đi, tôi cũng muốn xem thử đã cắm sừng rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Rồi ta tiếp tục luyên thuyên:
“Mỹ nhân, nghe tôi khuyên một câu, lát nữa nhất định phải bình tĩnh, không kích . Trước tiên phải nắm chứng cứ, đừng có lao lên rồi loạn một trận. Cô phải nhịn, xem thử thằng đó còn giấu bao nhiêu chuyện nữa… bla bla bla.”
Từ trước đến giờ, tôi chưa từng gặp ai vừa đẹp trai vừa nhiều chuyện như ta. Nhìn kiểu này, chắc hận không thể truyền hết bí kíp bắt gian của mình cho tôi.
Anh ta lải nhải suốt quãng đường, cuối cùng chúng tôi cũng dừng xe tại bãi đỗ của một khách sạn.
“Em à, nghe một câu, đàn ông có hai chân trên thế giới này nhiều lắm, không đáng để đau lòng vì loại rác rưởi này đâu.”
Thật là khó ta rồi, đến lúc xuống xe vẫn còn tận khuyên bảo.
Lúc này, đi bên cạnh Vương Thiên Vũ quay người lại, lộ ra khuôn mặt thanh tú với những đường nét tinh tế. Phải công nhận, đây đúng là một xinh đẹp.
“Cái đ má!!! Dương Thiến!!!”*
Người đàn ông bên cạnh tôi bùng nổ.
Thấy ta định xông lên, tôi vội vàng dùng hết sức kéo lại:
“Anh vừa là không kích mà!!!”
“Buông ra! Mẹ nó, bao năm nay nó ăn của tôi, uống của tôi, học phí đại học cũng do tôi đóng! Vậy mà nó dám cắm sừng tôi!”
Thấy ta sắp thoát ra , không còn cách nào khác, tôi đành nhào tới ôm lấy eo ta.
Thế giới bỗng chốc im lặng.
Tôi ngước đầu lên, thấy ánh mắt ta né tránh, mặt đỏ bừng, lắp bắp :
“Cô … ngực đè lên tôi rồi…”
2.
Tên đàn ông hổ báo này tên là Giang Hoài, là trai của tiểu tam cặp kè với trai tôi.
Sau khi tôi kéo ta vào một quán ăn ven đường, ta vừa uống rượu vừa khóc lóc thảm thiết, lảm nhảm đủ thứ, không bao lâu thì gục luôn trên bàn.
Lúc đầu tôi cũng rất đau lòng và tức giận, nhờ có Giang Hoài, tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa phải người thảm nhất.
Tôi chỉ bị Vương Thiên Vũ cắm sừng, còn Giang Hoài thì nuôi Dương Thiến ăn học đại học, lo luôn tiền học phí cấp ba cho em trai em ta, thậm chí còn trả cả viện phí cho mẹ ta. Một mình ta nuôi cả gia đình ta suốt ba năm trời.
Thảm thật. Không chỉ bị cắm sừng, mà còn máy rút tiền ba năm liền.
Để bày tỏ sự đồng cảm, tôi trả tiền bữa ăn.
Sau đó, tôi đến ký túc xá của Vương Thiên Vũ, xóa toàn bộ luận văn tốt nghiệp trong máy tính của hắn.
Cái máy tính đó là quà sinh nhật tôi tặng hắn, nên tiện thể tôi cũng tải thêm một đống virus vào.
Chỗ hắn thực tập là công ty của tôi, thế là hắn bị đuổi việc luôn.
Lúc này, Vương Thiên Vũ vừa vui vẻ từ khách sạn bước ra mà vẫn chưa hay biết gì. Hắn tôi với vẻ khó xử, ấp a ấp úng, một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Cố Dao, em… có thể cho mượn 30.000 tệ không?”
Tôi nhướng mày, ồ, ngủ với Dương Thiến xong là thông minh ra rồi à?
“Ba nhập viện rồi, hình nhà em cũng biết mà, còn có em trai em phải đi học. Số tiền này chờ đi có lương sẽ trả lại cho em. Dao Dao, bây giờ chỉ có em giúp thôi.”
Vương Thiên Vũ đúng là có một gương mặt đẹp, sống mũi cao, đường nét thanh tú. Giờ phút này, hắn đỏ mắt tôi cầu xin, trông có vẻ đáng thương lắm.
Tôi nhạt:
“Sáng nay, em thấy và một vào khách sạn rồi.”
3.
“Khách sạn nào?” Vương Thiên Vũ trông hoàn toàn ngơ ngác, diễn xuất có khi đủ để nhận giải Oscar.
“À, em Thiến Thiến à? Đó là em họ . Bố nhập viện, nó đến thăm , nên đưa nó đi phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Em họ ruột?”
“Đúng thế, con của ruột , tên Dương Thiến.”
“Được thôi, gọi ấy đến đối chất ngay tại chỗ, em sẽ tin .”
Thế rồi, tôi thấy Giang Hoài xuất hiện với mái tóc rối bù, mắt đỏ hoe, người toàn mùi rượu.
Tên này bị bệnh gì à?
Trong phòng bao của quán cà phê, bốn người chúng tôi ngồi đối diện nhau.
“Thiến Thiến, chào chị dâu đi.”
“Ơ, không phải là…” Nửa câu sau của Dương Thiến bị tôi đạp một phát chặn họng. Giang Hoài đau đến nhe răng trợn mắt, cuối cùng cũng im lặng.
“Cố Dao, đây là Thiến Thiến và trai nó. Em xem đấy, đến trai Thiến Thiến cũng hiểu lầm rồi, tất cả là do chưa rõ với em từ trước.”
Tinh thần thép đấy. Không hổ danh là phượng hoàng bay ra từ nông thôn, cả hai đều có tố chất tâm lý vững vàng.
Giang Hoài hồn nhiên hỏi: “Thiến Thiến, em thật chứ?”
Tôi không thèm tiếp tục trò diễn kịch này, cầm điện thoại lên:
“Này, em họ, trai, thêm WeChat đi. Được rồi, hai người cứ chuyện tiếp, tôi đi trước.”
Ra khỏi quán, tôi lập tức chặn số Vương Thiên Vũ, xóa hết mọi liên lạc với hắn.
Cái gì mà em họ, tưởng tôi ngu chắc? Nhưng mà có người có vẻ ngu thật.
Người ta nguyện ý ông vua cắm sừng kiêm máy rút tiền, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Chỉ là khi nhớ đến vẻ mặt ấm ức của Giang Hoài, trông cứ như con chó sói nhà tôi bị mắng oan, có vẻ thông minh, thực ra ngốc nghếch hết phần thiên hạ.
Lòng mềm yếu đúng là phiền phức, xui xẻo thật.
4.
“Giang Hoài, ra đây!”
Thấy tôi, Giang Hoài lập tức tít mắt chạy tới, trông càng giống con chó ngốc nhà tôi.
“Lên xe.”
“Hai người lành rồi à?” Đừng với tôi là trên đời này thực sự có đàn ông ngu ngơ như nhé?
“Tôi còn đang cân nhắc. Tôi có chút tin ta, lại có chút không tin.”
“Tin hay không tin, đến nhà ta xem một lần là rõ.”
Thế là tôi và Giang Hoài lái xe suốt tám tiếng đồng hồ. Trên đường đi, tôi nghe ta kể về chuyện của mình với Dương Thiến – một câu chuyện hùng cứu mỹ nhân cũ rích.
Dương Thiến từng thêm trong nhà hàng của Giang Hoài, tan bị đám lưu manh quấy rối, may sao gặp Giang Hoài đi ngang qua ra tay giúp đỡ. Cả hai đều đang ở độ tuổi dễ rung , nên cứ thế mà đến với nhau.
Nhàm chán thật.
“Thế còn , sao hai người các đến với nhau?”
“Chung khoa, đương trong trường, chẳng có gì đặc biệt.”
Giang Hoài không phục, cảm thấy mình kể suốt ba tiếng đồng hồ, còn tôi thì chỉ có ba câu, thế là quá thiệt thòi.
Cứ thế cãi qua cãi lại, cuối cùng cũng đến thôn Vương vào đúng giờ cơm tối. Dương Thiến và Vương Thiên Vũ nổi tiếng trong vùng, chỉ cần hỏi một chút là biết tin tức chúng tôi cần.
Hóa ra không chỉ là cùng lớp, mà còn là thanh mai trúc mã, nhau từ hồi cấp hai. Hai người cùng thi đỗ đại học, trở thành đôi phượng hoàng bay ra từ núi.
Càng cay đắng hơn, nhà Dương Thiến ngoài ta ra chỉ có một đứa em , hoàn toàn không có cậu em trai nào cả. Bố mẹ ta không hề bị bệnh, ngược lại còn rất thương con, nếu không thì một nông thôn cũng khó mà có cơ hội học đại học.
Tôi vỗ vai Giang Hoài, an ủi: “Tính theo thời gian, thì chúng ta mới là tiểu tam. Dù sao thì họ đã bên nhau từ cấp hai rồi.”
Giang Hoài cúi đầu lặng lẽ đi theo tôi, mắt đỏ hoe, không lời nào, trông hệt như con chó sói nhà tôi sau khi bị bố tôi mắng oan.
Tự nhiên, tôi lại thấy mềm lòng.
“Đi thôi, tôi mời uống rượu.”
Giang Hoài không say, tôi lại say trước.
Vương Thiên Vũ là mối đầu của tôi. So với những người cùng trang lứa, hắn có sự trưởng thành và khí chất khác biệt. Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào dịu dàng như hắn, cũng chưa từng thấy ai trong số cùng lớp chăm chỉ hơn hắn.
Tôi vẫn nhớ dáng vẻ đỏ mặt, căng thẳng khi hắn tỏ với tôi lần đầu tiên, cũng nhớ cái cách hắn cẩn trọng, trân trọng khi hôn tôi lần đầu.
Haha… Kết quả là, người ta có một đã bên nhau tám, chín năm rồi.
Tôi đúng là ngu ngốc, đến tận bây giờ mới phát hiện ra.
À không, ở đây còn có một người còn ngốc hơn, ba năm rồi mới biết mình bị cắm sừng.
Tôi đứng dậy, vỗ một cái thật mạnh lên đầu Giang Hoài, rồi sau đó gục vào ngực ta, nôn thốc nôn tháo đến trời đất quay cuồng.
Bạn thấy sao?