Khi Cái Tôi Chìm [...] – Chương 5

14

Đó là một buổi tiệc kết nối ngành nghề, do hội doanh nghiệp địa phương tổ chức.

Tổng Lưu là phó hội trưởng của hội này.

Nhờ có ấy giới thiệu, công ty tôi vừa trở thành thành viên mới của hội.

Tôi vừa ngồi xuống không bao lâu thì có người bước tới chào hỏi.

“Lâu rồi không gặp.”

Giọng quen thuộc khiến tôi khựng lại.

Quay đầu , tôi khẽ mỉm với Chu Văn Dã: “Lâu rồi không gặp.”

Một năm không gặp, cả hai chúng tôi đều đã thay đổi ít nhiều.

Chu Văn Dã dường như mập lên đôi chút.

Trước kia ấy luôn kiêu ngạo, toát lên sự tự tin.

Nhưng bây giờ, hình như đã không còn ánh hào quang đó nữa.

Tôi cũng khác rồi.

Trước kia tôi chỉ lo quản lý nội bộ công ty, còn giờ phải thường xuyên ra ngoài.

Gặp gỡ khách hàng, đàm phán hợp tác, tìm nguồn đầu tư.

Tính cách tôi cũng trở nên cởi mở hơn, phong cách ăn mặc cũng chỉn chu và chuyên nghiệp hơn.

Chu Văn Dã chằm chằm tôi, ánh mắt không giấu vẻ ngỡ ngàng.

Anh hỏi: “Em bây giờ có rảnh không? Có thể chuyện một chút không?”

Nói chuyện gì chứ?

Những chuyện đã qua sao?

Đã lâu đến rồi, dường như chẳng còn gì đáng để nữa.

Tôi : “Xin lỗi Tổng Chu, tiệc sắp bắt đầu rồi, nên quay lại chỗ của mình thì hơn.”

Hôm nay có tám bàn tiệc.

Tôi ngồi ở bàn chính.

Còn ấy, thì ngồi ở bàn gần cửa ra vào.

Tôi nghe , suốt một năm nay, hình của Văn Mặc không mấy khả quan.

Không chỉ không nhận dự án mới, mà cả những khách hàng cũ hợp tác lâu năm cũng lần lượt hủy hợp đồng.

Nội bộ công ty cũng rối ren.

Nhiều nhân viên kỳ cựu bị ép nghỉ việc.

Người mới thì hoặc năng lực kém, hoặc chia bè kéo cánh.

Tóm lại là ngày càng xuống dốc.

Nhìn vẻ ngoài của Chu Văn Dã, tôi nghĩ những tin đồn đó hẳn là sự thật.

Tiệc kết thúc, sau khi chào tạm biệt vài đối tác mới quen, tôi chuẩn bị về nhà.

Không ngờ lại gặp Chu Văn Dã ngay trước cửa khách sạn.

Có vẻ như cố ý chờ tôi.

Anh tiến đến, vứt điếu thuốc đang hút dở, nhẹ giọng hỏi:

“Chúng ta chuyện một chút không? Chỉ một lát thôi.”

Hôm nay trông như thể quyết tâm phải cho bằng .

Tôi đành thở dài, gật đầu đồng ý.

“Được, đi.”

15

Trước cửa khách sạn, gió thổi rất mạnh.

Chu Văn Dã đề nghị về nhà , ở đó yên tĩnh hơn.

Tôi từ chối.

Giữa chúng tôi bây giờ, cùng lắm chỉ là đồng nghiệp cũ.

Đến nhà ấy, quá mức thân mật rồi.

Cuối cùng, chúng tôi chọn một quán cà phê.

Khi cà phê mang lên, tôi nhấp một ngụm, im lặng chờ ta mở lời trước.

Một lúc sau, Chu Văn Dã cuối cùng cũng lên tiếng.

Anh tôi với ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng : “Em thay đổi nhiều thật.”

Tôi mỉm : “Anh cũng .”

Nhưng những lời tiếp theo của khiến tôi hơi bất ngờ.

“Trình Mặc, đã chia tay với Kỷ Tiểu rồi… em có thể quay lại không?”

“Anh biết em luôn thích .”

“Thật ra… thật ra cũng thích em.”

“Chỉ là… chúng ta quen nhau quá lâu, quá thân thuộc.”

“Anh cứ nghĩ, chúng ta sẽ mãi là , em sẽ không bao giờ rời bỏ .”

“Lúc đó, khi Kỷ Tiểu liên lạc và muốn quay lại…”

“Ban đầu cũng do dự.”

“Nhưng cuối cùng vẫn không cam tâm.”

“Ngày xưa, là ấy chia tay trước, là ấy bỏ rơi .”

“Giờ đã khởi nghiệp thành công, sếp lớn.”

“Anh muốn khiến ấy hối hận, muốn cho ấy thấy giờ oai phong thế nào, nên đồng ý.”

“Nhưng rồi phát hiện, hoàn toàn không hiểu ấy.”

“Cô ấy khiến công ty rối tung rối mù.”

“Cô ấy ghen tị với đối tác xinh đẹp, dùng chính WeChat của để nhắn tin, bảo người ta đừng lại gần.”

“Cô ấy còn chê tiền đưa hàng tháng không đủ tiêu, lấy tiền công ty mua đồ xa xỉ cho bản thân.”

“Cô ấy chỉ là một người thực dụng, phù phiếm!”

“Anh đúng là mù mắt mới từng thích ấy.”

“Giờ thì đã cắt đứt với ta hoàn toàn.”

“Trình Mặc, em quay lại không?”

“Anh biết em thích . Lần này, chúng ta có thể công khai quan hệ, không còn lén lút nữa.”

“Còn nữa, công ty em đang phát triển rất tốt, chúng ta có thể sáp nhập hai bên, lại cùng nhau dựng sự nghiệp.”

“Chỉ cần em quay lại, điều kiện gì cũng đồng ý.”

Nói xong, căng thẳng tôi, chờ đợi phản ứng.

Còn tôi, từ bất ngờ ban đầu chuyển sang thấy buồn nôn và khinh bỉ.

Tôi đặt ly cà phê xuống, nhẹ nhàng mở lời:

“Tôi sẽ không quay lại đâu. Anh nên dừng ảo tưởng đi.”

“Muộn rồi, tôi về trước.”

Nói xong, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Không ngờ cũng bật dậy, kéo lấy tay áo tôi.

“Tại sao? Cho một lý do!”

“Tại sao à?”

Tôi mỉm , rồi lạnh lùng :

“Vì khiến tôi thấy ghê tởm.”

“Ghê tởm? Sao em lại thấy ghê tởm? Em chẳng phải từng thích sao?”

Tôi thật sự không muốn dây dưa với thêm nữa.

Thế là, cuối cùng tôi ra những điều vẫn cất giấu trong lòng:

“Đúng, tôi từng thích .”

“Khi đó, chúng ta cùng khởi nghiệp, cùng nỗ lực hết mình…”

“Anh đối xử với tôi rất tốt, lại giỏi giang, chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau, là những người thân thiết nhất.”

“Vì , tôi tự nhiên đã dần dần thích .”

“Sau đó, chúng ta phát sinh quan hệ, muốn giữ bí mật, sợ bị nhân viên hay người trong ngành biết thì không hay.”

“Tôi nghe theo , không với bất kỳ ai, kể cả bố mẹ tôi, hay những người thân thiết nhất.”

“Rồi chúng ta chỉ là , Kỷ Tiểu quay lại, hai người tái hợp.”

“Tôi đã khóc suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn chọn chúc phúc cho hai người, lùi lại .”

“Nhưng thì sao? Công tư không phân minh, để ta vào công ty, rồi hết lần này đến lần khác tổn thương tôi, tôi thật sự không chịu nổi nữa.”

“Tôi không biết mình cần bao lâu để dứt cảm với , tôi không muốn trở thành người công tư bất phân như , nên tôi lựa chọn rời đi.”

“Nếu trước đây tôi từng tiếc nuối vì đánh mất một người tốt…”

“Thì bây giờ, tôi hoàn toàn buông bỏ rồi.”

“Chu Văn Dã, đừng đổ hết mọi lỗi lên đầu Kỷ Tiểu.”

“Chính là người đưa ta vào công ty, là để mặc ta loạn mà không can thiệp.”

“Anh là ông chủ công ty, lại không có trách nhiệm với công ty và nhân viên.”

“Mọi thứ đều là lỗi của .”

“Đừng thất bại rồi quay lại đổ lỗi cho phụ nữ.”

“Anh như , chỉ khiến tôi càng coi thường hơn thôi!”

Nói một hơi xong, tôi cảm thấy cả lồng ngực nhẹ bẫng, như giải tỏa.

Thấy Chu Văn Dã im lặng với vẻ mặt hối hận, tôi lập tức quay người rời đi.

Cuối cùng, tất cả cũng kết thúc rồi.

Từ giờ, chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa.

16

Sau hôm đó, Chu Văn Dã liên tục dùng nhiều số điện thoại khác nhau để thêm WeChat và gọi cho tôi.

Tôi đều chặn hết.

Không ngờ ta vẫn không từ bỏ, đích thân đến công ty tìm tôi.

Lúc ta đến, tôi đang trong cuộc họp.

Anna thấy ở cửa, lập tức mời ta ra ngoài.

Sau đó còn dặn lễ tân không cho ta vào công ty nữa.

Không vào bên trong, ta liền ngày nào cũng đứng đợi ở sảnh tầng dưới.

Mỗi lần tôi tan , ta chỉ lặng lẽ tôi chằm chằm.

Muốn gì đó, lại không thốt ra nổi.

Tôi thực sự thấy phiền.

Cứ tiếp tục như , ảnh hưởng đến hình ảnh và danh dự của tôi.

Anh ta không biết xấu hổ, tôi thì còn cần mặt mũi.

Vì thế, hôm đó tăng ca xong, tôi chủ gọi ta lại.

“Chu Văn Dã, chuyện một chút đi.”

Anh ta ngỡ ngàng tôi đầy vui mừng.

“Trình Mặc, em tha thứ cho rồi à?”

Tôi : “Tôi có từng hận đâu mà gọi là tha thứ?”

Anh ta lại dè dặt hỏi: “Vậy… em có thể cho một cơ hội không? Để theo đuổi em lần nữa?”

“Chúng ta có thể bắt đầu lại từ như trước.”

“Nếu em không muốn quay lại công ty cũng không sao, chúng ta cùng cố gắng, rồi một ngày nào đó sẽ gặp nhau ở đỉnh cao.”

Tôi lắc đầu: “Tôi không muốn.”

Thấy ta lộ vẻ thất vọng, tôi tiếp tục :

“Chu Văn Dã, buông bỏ đi.”

“Giữa chúng ta, đã chấm dứt rồi.”

“Công ty của vẫn cần , đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa.”

“Còn nữa… tôi đã có trai rồi.”

Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt ta sững lại, vô cùng ngạc nhiên tôi.

“Em có trai rồi? Không thể nào! Khi nào ?”

“Không, tôi không tin! Nhất định em đang lừa tôi!”

“Gu em vốn rất cao, trước kia biết bao đồng nghiệp theo đuổi em, em đều không đồng ý!”

“Vì tôi không thích họ.”

“Tôi thật.”

Tôi gật đầu: “Đúng , tôi rất thích người đó. Dạo trước ấy đi nước ngoài bàn chuyện ăn, hôm nay vừa về.”

“Bây giờ tôi đang chuẩn bị ra sân bay đón ấy, nếu không tin thì có thể đi cùng.”

Tôi không hề dối Chu Văn Dã.

Bạn trai mới là do Tổng Lưu giới thiệu — cháu trai của một người ấy, tên là Trần Ngôn.

Anh ấy còn khá trẻ, cũng rất xuất sắc.

Dáng người cao ráo, không hút thuốc, không uống rượu, và rất tôn trọng phụ nữ.

Ấn tượng ban đầu của tôi với ấy cực kỳ tốt.

Sau đó gặp vài lần, ấy hỏi tôi có muốn của không, tôi đã không từ chối.

Cuộc đời con người rất dài.

Ai mà chẳng từng gặp vài gã tồi, vài mối sai lầm.

Những chuyện đó khiến chúng ta trưởng thành, mạnh mẽ hơn.

Rồi mới hiểu, người thế nào mới thật sự phù hợp với mình.

Tôi rất thích Trần Ngôn, hy vọng sẽ có một cái kết tốt đẹp cùng ấy.

Còn Chu Văn Dã, ta chỉ là một người từng lướt qua trong cuộc đời tôi.

Mất rồi, thì mãi mãi chỉ là quá khứ.

Có lẽ vì vẻ mặt tôi quá nghiêm túc, Chu Văn Dã im lặng rất lâu, cuối cùng lặng lẽ rời đi.

Anh ta vừa đi khỏi, tôi cũng lập tức bắt taxi đến sân bay.

Tôi đến hơi muộn, lúc tới nơi đã thấy Trần Ngôn đứng chờ ở điểm hẹn.

Giữa dòng người đông đúc, mặc chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao lớn nổi bật.

Thấy tôi, mỉm như gió xuân thổi qua mặt.

Anh bước nhanh đến, từ sau lưng đưa ra một bó hoa tươi tặng tôi.

Tôi đón lấy, hỏi : “Sao đột nhiên tặng hoa cho em ?”

“Vì nhớ em.”

Tôi nghĩ, đây mới chính là mà tôi mong muốn.

Chân thành, nồng nhiệt.

Không lừa dối, không giấu giếm.

Không cần lén lút, có thể thoải mái ôm nhau, hôn nhau dưới ánh mặt trời.

Tuyệt vời thật.

Mùa xuân của tôi, cuối cùng cũng đến rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...