6
Về lại văn phòng, trưởng phòng nhân sự – Anna – đến kiểm tra bảng lương tháng trước với tôi.
Khi tôi đang bận rộn thì Kỷ Tiểu bước vào.
Cô ta đứng trước mặt tôi, mỉm : “Xin lỗi nhé Trình Mặc, A Dã sau này văn phòng này sẽ là của tôi, phiền cậu đổi chỗ giúp.”
Anna ở bên cạnh sững sờ.
Cô Kỷ Tiểu, không nhịn lên tiếng: “Xin lỗi , cho hỏi là ai? Đây là văn phòng của Tổng Trình chúng tôi.”
Xem ra, ấy vẫn chưa biết thân phận của Kỷ Tiểu.
Vừa dứt lời, Chu Văn Dã cũng đi vào.
Anh giới thiệu với Anna: “Đây là Tổng Kỷ, giám đốc tài chính mới của công ty.”
“Sau này mảng tài chính sẽ do ấy phụ trách, báo cáo trực tiếp cho tôi.”
Anh ngừng một chút rồi quay sang tôi: “Tổng Trình, giám đốc tài chính cần văn phòng riêng, đổi chỗ chắc không có vấn đề gì chứ?”
Gần đây công ty mở rộng, văn phòng vốn đã thiếu.
Nếu tôi nhường phòng, thì chỉ còn cách ra ngoài ngồi cùng với mấy chục nhân viên khác.
Tôi vốn đã chấp nhận chuyện Chu Văn Dã không còn mình.
Nhưng tôi không ngờ, sau bao năm quen biết và cùng nhau gầy dựng sự nghiệp đến hôm nay…
Anh ấy lại chẳng còn giữ nổi một chút tôn trọng nào dành cho tôi.
Tôi không nhịn hỏi: “Nếu tôi không đổi thì sao? Tổng Chu, tôi cũng là đối tác của công ty mà.”
Trước kia, mỗi khi có nhân viên ở đó…
Từ trước đến giờ, tôi chưa từng phản bác Chu Văn Dã trước mặt nhân viên, chỉ để giữ thể diện và uy tín cho ta trong công ty.
Nhưng lần này, là lần đầu tiên tôi tranh cãi với ấy trước mặt mọi người.
Ngay lập tức, sắc mặt ta trở nên u ám.
Cùng thay đổi sắc mặt còn có cả Kỷ Tiểu.
Cô ta tỏ vẻ đáng thương, nhẹ giọng :
“A Dã, xin lỗi … có phải là do em khiến khó xử không?”
“Trình Mặc, có phải cậu không hoan nghênh mình đến đây đúng không?”
“Nếu cậu thật sự không muốn mình tới, cậu cứ thẳng nhé, không sao đâu, mình đi là .”
Vừa , ta vừa dụi mắt, ra vẻ buồn bã như muốn rời đi.
Chưa kịp bước ra tới cửa, đã bị Chu Văn Dã giữ lại.
Anh ta ôm Kỷ Tiểu vào lòng, vỗ về ta một hồi.
Sau đó, quay sang tôi với vẻ mặt lạnh như băng.
“Tổng Trình, Tổng Kỷ là người do chính tôi tuyển vào. Có ý kiến gì thì với tôi.”
“Tôi hy vọng em có thể tôn trọng đồng nghiệp mới.”
“Còn nữa, việc chuyên nghiệp một chút, đừng để cảm ảnh hưởng đến công việc.”
Anh ta tôi để cảm xen vào công việc.
Ý là tôi đang ghen với Kỷ Tiểu.
Trong mắt ấy, tôi lại là loại người không phân biệt công – tư.
Một lần nữa, tim tôi nhói lên từng cơn đau râm ran.
Khoé mắt cay xè, tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt bọn họ.
Vì , tôi nhanh: “Biết rồi, lát nữa tôi sẽ dọn đi.”
Thấy tôi nhượng bộ, sắc mặt lạnh lùng của Chu Văn Dã mới dịu xuống đôi chút.
Anh quay sang dặn dò Anna: “Cô đưa Tổng Kỷ đi thủ tục nhận việc, giới thiệu qua hình công ty.”
“Càng nhanh càng tốt, nửa tiếng nữa chúng ta phải đi công tác.”
7
Lịch trình của Chu Văn Dã, tôi nắm rõ như lòng bàn tay.
Nếu tôi nhớ không lầm, gần đây không có lịch công tác nào cả.
Còn Kỷ Tiểu, là giám đốc tài chính thì lại càng không cần đi công tác.
Nhưng… những chuyện đó bây giờ chẳng liên quan đến tôi nữa rồi.
Nếu rằng cuối tuần vừa rồi tôi vẫn còn do dự…
Thì đến lúc này, tôi đã hoàn toàn hạ quyết tâm.
Tôi phải rời đi.
Từ nay về sau, tôi cần giữ khoảng cách với Chu Văn Dã càng xa càng tốt.
Nếu không, mỗi ngày phải chứng kiến ta và Kỷ Tiểu tứ trước mặt tôi.
Tôi sẽ tự mình rơi vào vòng xoáy tiêu hao cảm không lối thoát.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức liên hệ với thầy Trương – người phụ trách bên phòng tiến đầu tư, người luôn việc với tôi.
“Thầy Trương, thầy có mẫu hồ sơ chuyển nhượng cổ phần không ạ? Phiền thầy gửi cho tôi với.”
Thầy Trương xử lý rất nhanh.
Chỉ vài phút sau, thầy đã gửi cả một bộ tài liệu cùng hướng dẫn điền thông tin.
Tôi mở ra, đọc kỹ toàn bộ, rồi in phần cần ký tên ra.
Sau đó, kẹp mấy tờ đó cùng với một số tài liệu khác.
Rồi mang chúng đi tìm Chu Văn Dã.
Vì trong lòng đang rối bời, nên lúc vào văn phòng tôi quên mất phải gõ cửa.
Không ngờ, vừa đẩy cửa ra…
Tôi liền thấy Kỷ Tiểu ăn mặc lộn xộn, đang ngồi trong lòng Chu Văn Dã, hôn nhau mãnh liệt.
“A!”
Thấy tôi, Kỷ Tiểu hét lên một tiếng, vội vàng che ngực lại.
Đôi môi ta đỏ rực và sưng lên rõ rệt.
Xem ra, nếu không bị tôi cắt ngang…
Chắc chắn còn xảy ra những chuyện nóng mắt hơn nữa.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Giữa ban ngày ban mặt, lại còn là ngay trong văn phòng.
Thật đúng là nực !
Chu Văn Dã có chút lúng túng.
Nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Anh chỉnh lại quần áo, ngồi thẳng dậy, hỏi tôi:
“Có chuyện gì sao?”
“Tổng Chu, ở đây có mấy tài liệu cần ký tên.”
“Còn nữa, dạo gần đây tôi không khỏe, muốn xin nghỉ phép nửa tháng để nghỉ ngơi một chút.”
Sau ba năm việc cùng nhau, Chu Văn Dã đã đủ tin tưởng tôi.
Nên chẳng buồn xem kỹ, chỉ nhanh chóng ký vào những chỗ tôi chỉ.
Ký xong, ngẩng đầu tôi, ánh mắt đầy hàm ý.
“Phần tài chính đã có Kỷ Tiểu lo rồi, em nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
“Trình Mặc, dù sao đi nữa, em vẫn là đối tác của công ty, là tốt của tôi.”
“Tôi hy vọng sau khi em ổn hơn, sẽ sớm quay lại việc.”
Câu này rõ ràng là đang xoa dịu tôi.
Sợ tôi vì chuyện của Kỷ Tiểu mà giận dỗi bỏ đi.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nghĩ…
Trước kia, những điều tốt đẹp dành cho tôi.
Là vì chúng tôi là tốt?
Hay vì cần tôi?
Tôi chợt không còn phân biệt nữa.
Bạn thấy sao?