Sau khi ân ái xong, Chu Văn Dã bỗng nhiên :
“Bắt đầu từ ngày mai đừng đến nữa. Còn nữa, mang đồ của em đi.”
Tôi sững người: Tại sao?”
“Kỷ Tiểu quay về rồi.”
Nói xong, ta châm điếu thuốc.
Qua làn khói mờ ảo, ta như không mà :
“Trình Mặc, chúng ta chỉ là thôi.”
“Hay là… em có ý đồ khác với tôi?”
1
Lời của Chu Văn Dã khiến tôi nghẹn lại.
Tôi tất nhiên là thích ấy, nếu không thì đã chẳng lên giường với .
Nhưng lúc này, bị hỏi thẳng thừng như …
Tôi nhất thời không biết phải đáp thế nào.
Gạt đi nỗi chua xót và buồn bã trong lòng, tôi giả vờ bình thản hỏi lại:
“Không phải hai người chia tay rồi sao? Anh vẫn còn thích ấy à?”
Chu Văn Dã dựa vào đầu giường, phả ra một vòng khói.
Thản nhiên đáp: “Chắc .”
Tôi há miệng, vốn định hỏi: “Vậy còn tôi thì sao?”
Nhưng đến cuối cùng vẫn không ra.
Im lặng mấy giây, tôi gật đầu: “Biết rồi.”
Nói xong, tôi đứng dậy, mặc lại quần áo rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc mới ở bên nhau, tôi chỉ để lại ở nhà hai bộ đồ ngủ và vài món đồ dùng cá nhân.
Nhưng nửa năm trôi qua lúc nào không hay, đồ đạc của tôi đã ngày càng nhiều.
Trong tủ quần áo, có những bộ tôi thường mặc.
Trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, phần lớn là mỹ phẩm của tôi.
Khi dọn dẹp xong, tôi ngây người một chút.
Giữa chúng tôi… thật sự kết thúc rồi sao?
Cho đến khi phía sau vang lên giọng của Chu Văn Dã.
“Muộn thế này rồi, hay em ngủ lại đi, mai dọn tiếp cũng .”
Anh ngừng một chút, rồi : “À đúng rồi, lần trước em bảo muốn thử cái mới. Dù sao cũng là đêm cuối rồi, thử xem?”
2
Tôi quay người lại.
Điếu thuốc của Chu Văn Dã đã hút hết.
Anh dập tắt nó một cách tùy ý.
Sau đó cầm điện thoại lên, bắt đầu chơi game.
Rèm cửa kéo kín.
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá, khiến người ta không mở nổi mắt.
Thường thì vào giờ này, tôi sẽ dựa vào lòng .
Rồi cầm điện thoại hỏi: “Tối nay ăn khuya món gì?”
Sau khi ăn no nê, chúng tôi sẽ chút chuyện công việc, rồi ôm nhau ngủ.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy lòng lạnh ngắt.
Cảm giác như trái tim rơi vào đáy nước sâu hun hút, cứ chìm mãi, chìm mãi…
Thấy tôi vẫn chưa lên giường, Chu Văn Dã ngước mắt lên .
“Sao thế? Mệt rồi à? Mới nãy còn sung sức lắm mà?”
Vừa , ánh mắt liếc qua ngực mình một cái đầy ám muội.
Trên đó, vẫn còn rõ ràng những dấu vết tôi để lại.
Dạo trước đi công tác.
Mấy ngày không gặp, tối nay chúng tôi có phần cuồng nhiệt hơn mọi khi.
Bây giờ, khi mọi cảm qua đi, khắp người tôi chỉ còn lại mỏi mệt và đau nhức.
Dù có đau đớn đến mấy, cũng không bằng nỗi thất vọng và lạnh lẽo trong lòng.
Tim tôi như bị xé toạc một vết rách, máu chảy ròng ròng, đau đến mức không thở nổi.
Tôi không muốn ở lại căn phòng này thêm một giây nào nữa.
Vội vàng cầm lấy túi xách, chuẩn bị về nhà.
Đang định mở cửa thì lại bị Chu Văn Dã gọi lại.
“Trình Mặc, em sao ? Giận à?”
“Tôi không khỏe lắm, về trước đây.”
Nói xong, tôi gần như chạy trốn khỏi nơi đó.
3
Vừa bước ra khỏi cửa, nước mắt tôi lập tức trào ra.
Quen biết ba năm, từ đồng nghiệp, đến bè, đến đối tác khởi nghiệp, rồi trở thành mối quan hệ thân mật nhất.
Tôi luôn nghĩ Chu Văn Dã là tôi.
Nếu không, tại sao ấy thường gọi điện cho tôi suốt đêm?
Tại sao lại đưa tôi về quê, giới thiệu với người thân và bè thời thơ ấu?
Tại sao mỗi khi tôi gặp khó khăn, luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tôi?
Tại sao khi khởi nghiệp, lại chọn tôi người duy nhất cùng đồng hành?
Tại sao mượn cớ say rượu để hôn tôi, rồi cùng tôi dây dưa suốt nửa năm?
Tất cả mọi người đều : ấy đối với tôi là khác biệt.
Ngay cả thân của tôi cũng : “Chu Văn Dã chắc chắn thích cậu, ta căn bản không thể rời xa cậu.”
Tôi cũng từng tin như .
Vì thế, sau khi chúng tôi vượt qua ranh giới ấy nửa năm trước.
Tôi không hỏi : “Giờ chúng ta là người à?”
Tôi nghĩ, giữa chúng tôi, nhiều chuyện không cần phải ra.
Nhưng không ngờ, lại : “Trình Mặc, chúng ta chỉ là .”
Một chữ “”, đã định nghĩa cả mối quan hệ của chúng tôi.
4
Sau một cuối tuần buồn bã, sáng thứ Hai tôi thu dọn lại tâm trạng, đúng giờ đến công ty.
Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Nếu muốn quay lại với Kỷ Tiểu, thì tôi chúc phúc cho .
Tôi sẽ gác lại cảm dành cho , trở về vị trí đối tác và bè.
Không có , tôi vẫn còn sự nghiệp mà, đúng không?
Vừa ngồi xuống, Chu Văn Dã đã nhắn tin cho tôi.
“Đến chưa? Qua văn phòng tôi một chút.”
Tôi hít sâu một hơi, như thường lệ gõ cửa rồi bước vào.
Chu Văn Dã không ngồi sau bàn việc, mà đang pha trà trên ghế sofa.
Ngồi sát bên cạnh là Kỷ Tiểu – người đã lâu không gặp.
Cô ấy vẫn xinh đẹp như trước.
Tóc dài xoăn nhẹ buông xõa, lớp trang điểm tinh tế.
Từ đầu đến chân đều là hàng hiệu.
Còn tôi, vì cuối tuần không nghỉ ngơi tốt.
Quầng thâm và bọng mắt rõ rệt, dù đã trang điểm cũng không che nổi vẻ mệt mỏi.
Thấy tôi bước vào, Kỷ Tiểu nở một nụ rạng rỡ.
“Trình Mặc, lâu rồi không gặp.”
Tôi và Kỷ Tiểu chỉ từng gặp nhau một lần.
Khi đó, ấy và Chu Văn Dã đang cãi nhau vì chuyện du học.
Không lâu sau, hai người chia tay.
Những năm sau đó, Chu Văn Dã chưa từng nhắc đến ấy.
Tôi cứ nghĩ, họ đã là quá khứ rồi.
Không ngờ, họ vẫn còn liên lạc… và thậm chí là tái hợp.
Lúc này, Kỷ Tiểu thân mật tựa vào người Chu Văn Dã, từ trên xuống dưới đánh giá tôi một lượt.
Cô ta mỉm : “Cậu còn xinh hơn trước rồi đấy, suýt nữa thì mình không nhận ra.”
“Chồng à, thấy có đúng không?”
Dù đã dành hai ngày để trấn tĩnh lại cảm .
Nhưng khi nghe hai chữ “chồng à”, trong lòng tôi vẫn không khỏi chua xót.
Chu Văn Dã đặt ly trà mới pha trước mặt ta, thản nhiên :
“Cô ấy chẳng phải lúc nào cũng sao? Không thấy xinh, cũng bình thường thôi.”
Tôi đúng là không thể gọi là xinh đẹp nổi bật.
Nhưng ngũ quan hài hòa, da dẻ trắng trẻo.
Những năm qua xung quanh tôi không thiếu người theo đuổi.
Chỉ là vì Chu Văn Dã, tôi đều từ chối họ.
Giờ đây, nghe về tôi như …
Không hiểu sao, tôi lại thấy mình đúng là đáng đời.
Ai bảo tôi lại đi thích một gã tồi như thế này?
Chu Văn Dã vừa dứt lời, Kỷ Tiểu giả vờ tức giận vỗ nhẹ lên người .
“Trời ơi, vẫn đanh đá như sao?”
“Trình Mặc là con đấy, dù có xem ấy như em đi nữa thì cũng nên giữ chút thể diện cho người ta chứ.”
Chu Văn Dã châm một điếu thuốc.
Anh bắt chéo chân, một tay cầm thuốc, tay còn lại ôm lấy Kỷ Tiểu.
Cười : “Toàn người nhà cả, giữ thể diện gì?”
“Cô đừng Trình Mặc mảnh khảnh thế, ấy lợi lắm đấy.”
“Nhân viên trong công ty ai cũng sợ ấy.”
5
Khi khởi nghiệp, ban đầu tôi phụ trách mảng kỹ thuật.
Sau đó, Chu Văn Dã bảo sổ sách công ty không rõ ràng, muốn tôi quản lý thêm phần tài chính.
Thế là tôi lao vào học cùng phòng kế toán, ngày đêm không nghỉ.
Để công ty sớm vận hành ổn định, tôi giám sát chặt từng hóa đơn thanh toán.
Cứ cái gì vượt chuẩn hay điền sai, tôi đều trả về.
Vì thế, có vài nhân viên cảm thấy tôi quá nghiêm khắc.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, tài chính là xương sống của một công ty, tôi không thể để xảy ra sai sót.
Nhờ nỗ lực của tôi và Chu Văn Dã, công ty dần đi vào quỹ đạo.
Anh phụ trách tìm dự án, lo đối ngoại.
Còn tôi thì quản kỹ thuật, kiêm luôn tài chính và hành chính.
Chúng tôi một người lo ngoài, một người giữ trong.
Ai cũng , hai chúng tôi kết hợp là cặp bài trùng, không ai sánh kịp.
Nhưng giờ đây, tất cả công sức của tôi.
Cuối cùng chỉ đổi lại một câu nhạt nhẽo: “Cô ấy lợi lắm.”
Tôi khẽ .
“Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài.”
“Hôm nay công việc khá nhiều, lát nữa còn phải họp.”
Nói xong, tôi chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại nghe Kỷ Tiểu : “Trình Mặc đúng là đã quá vất vả rồi, sau này sẽ ổn thôi.”
Tôi khựng lại.
Không hiểu rõ ý ta là gì.
“Khụ khụ…”
Chu Văn Dã khẽ ho hai tiếng.
Anh dập thuốc, vẻ mặt bình thản quay sang tôi: “Sau này, phần tài chính công ty để Kỷ Tiểu phụ trách nhé.”
“Em chẳng phải luôn mệt sao? Vừa hay để Kỷ Tiểu san sẻ với em, em cũng đỡ áp lực.”
Nghe xong, tôi không thể tin nổi mà chằm chằm.
Lúc trước, chúng tôi đã thỏa thuận rõ ràng.
Dùng người phải dựa trên năng lực.
Dù là tôi hay ấy, đều không lợi dụng chức quyền để đưa người thân quen vào công ty.
Bằng không, công ty sẽ chẳng thể đi xa.
Vậy mà giờ đây, lại định giao vị trí tài chính – một bộ phận quan trọng như thế – cho Kỷ Tiểu.
Tôi nhớ rõ, ta học chuyên ngành tiếng Anh, hoàn toàn không liên quan đến tài chính.
Không cần nghĩ nhiều, tôi lập tức phản đối: “Không , tôi không đồng ý!”
Vừa dứt lời, nụ trên mặt Kỷ Tiểu lập tức biến mất.
Cô ta kéo tay Chu Văn Dã, tỏ vẻ ấm ức :
“Trình Mặc không thích tôi sao?”
“Nhưng tôi chỉ muốn mỗi ngày đều thấy mà.”
“Tôi sẽ không bậy đâu, mọi người yên tâm, chỗ nào không hiểu tôi sẽ hỏi.”
“Hơn nữa, công ty của cũng là công ty của tôi, tôi nhất định sẽ việc nghiêm túc, quản lý thật tốt.”
Chu Văn Dã nhíu mày.
Anh trầm mặt, lạnh giọng :
“Trình Mặc, tôi chỉ đang thông báo với em, không phải đang hỏi ý kiến.”
“Đừng quên, tôi mới là ông chủ của công ty.”
Khi mời tôi khởi nghiệp cùng, từng thề thốt rằng:
“Sau này chúng ta không còn là cấp trên – cấp dưới nữa.”
“Tuy cổ phần tôi nhiều hơn em, chúng ta đều là ông chủ, mọi chuyện công ty đều do hai chúng ta cùng quyết định.”
Vậy mà bây giờ, lại đem thân phận “ông chủ” ra để áp đặt tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy tất cả thật vô nghĩa.
Tôi gật đầu, không muốn tranh luận nữa.
“Đúng, là ông chủ, sao thì , tôi không có ý kiến.”
Ba năm khởi nghiệp, tôi luôn cố gắng kiên trì.
Giống như đi trên dây thép, không dám lơi lỏng một chút nào.
Mỗi lần áp lực đến mức gần như sụp đổ.
Mỗi lần mệt mỏi đến mức phải nhập viện.
Tôi đều tự nhủ: “Cố lên một chút nữa, Chu Văn Dã vẫn còn cần mình.”
Giờ thì chắc… ấy không cần nữa rồi.
Tôi nghĩ, có lẽ đến lúc nên rời đi.
Bạn thấy sao?