“Thầy Tống… Em nửa đêm dậy đi vệ sinh, đi ngang qua phòng vợ thầy thì nghe thấy tiếng khóc của em bé. Em sợ ảnh hưởng giấc ngủ của vợ thầy nên mới tự ý vào định dỗ bé ngủ…”
“Nhưng vợ thầy lại là do em hoại hôn nhân của hai người, rồi dọa sẽ bế cả em lẫn đứa bé trong bụng ném xuống từ cửa sổ!”
Tống Triết hoàn toàn tin lời Chu Nam Hân, ánh mắt tôi đầy kinh ngạc và căm ghét.
Không đợi tôi giải thích, ta đã bế ngang người phụ nữ trong lòng.
“Lẽ ra tôi nên sớm nhận ra, đúng là một người phụ nữ độc ác đến tận xương!”
“Loại người như , không xứng đáng tiêu tiền của tôi để ở cữ trong bệnh viện này, nên ra đường mà ở mới đúng!”
Nói xong, ta ôm Chu Nam Hân rời khỏi phòng bệnh của tôi.
Con trong lòng tôi vẫn đang khóc, mà Tống Triết từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc lấy một cái.
Chưa kịp định thần, một đám bảo vệ đã ập vào phòng bệnh, cưỡng chế đuổi tôi ra khỏi bệnh viện.
Gió đêm rít lên từng cơn khiến vết thương đau buốt, con tôi khóc đến khản giọng, nước mắt không còn rơi nổi, còn dưới đất thì máu tôi nhỏ thành từng giọt, từng giọt.
Tôi định đi đến khoa cấp cứu để khâu lại vết thương, rồi sẽ tính tiếp.
Nhưng bệnh viện tư này có một nửa cổ phần thuộc về Tống Triết, bảo vệ lập tức dán hình tôi ngay trước cổng bệnh viện, bên dưới là hàng chữ to:
【CẤM NGƯỜI NÀY VÀO ĐIỀU TRỊ TẠI BỆNH VIỆN!】
Lúc đó là rạng sáng, đường phố vắng tanh, xe qua lại cực kỳ thưa thớt. Hiếm lắm mới có một chiếc taxi chạy ngang, thấy tôi máu me đầm đìa, tài xế liền tránh xa rồi lái đi mất.
Không còn cách nào khác, tôi đành quấn chặt áo bệnh nhân, ôm con đi bộ năm cây số trong đêm tối, cuối cùng cũng tới bệnh viện công gần nhất để khâu lại vết thương.
Sáng hôm sau sau khi phẫu thuật khâu lại vết thương, tôi gửi tin nhắn xin nghỉ việc cho trường.
Sau đó, tôi gọi vào một dãy số đã thuộc nằm lòng.
“Chú Thẩm, dự án mà từng với cháu… cháu quyết định tham gia.”
…
Sau một tuần nghỉ ngơi ở bệnh viện, tôi một mình bế con đến trường để thủ tục nghỉ việc.
“Quân Như, sao tự dưng em lại nghỉ việc? Công việc có gì không thuận lợi sao?”
Hiệu trưởng vẫn đang cố gắng giữ tôi lại.
Tôi mỉm lắc đầu.
“Có một dự án ở nước ngoài mời em hợp tác, em quyết định sang đó thử sức một lần.”
Vẻ lo lắng ban đầu của hiệu trưởng lập tức chuyển thành ánh ngưỡng mộ.
“Thì ra là ! Tôi biết ngay người ưu tú như em thì chẳng thiếu cơ hội!”
“Chuyện lớn , giáo sư Tống biết chưa?”
Tôi lắc đầu, về những chuyện giữa tôi và Tống Triết, thời cơ chưa tới, tôi chẳng muốn gì với người ngoài.
Hiệu trưởng dường như hiểu ý, lập tức nở nụ vui vẻ.
“Là muốn tạo bất ngờ cho giáo sư Tống đúng không? Hai vợ chồng em cảm thật đấy!”
“Cả trường này ai mà không biết giáo sư Tống sợ vợ, cứ năm rưỡi chiều là tan lớp đúng giờ, là phải về nấu cơm cho vợ!”
“Kết hôn năm năm rồi mà vẫn như tân hôn! Thật khiến người ta ghen tị!”
Tay tôi đang dọn tài liệu thì sững lại giữa không trung.
Mang thai bao lâu, tôi gần như độc trong căn nhà trống ấy.
Bao nhiêu lần khám thai, bao nhiêu cơn trầm cảm giữa thai kỳ, tất cả đều do một mình tôi vượt qua.
Từ lâu rồi, Tống Triết đã không còn về nhà. Đừng là nấu cơm cho tôi — đến bóng dáng ta tôi còn chẳng thấy.
Vậy thì người mà Tống Triết dối thiên hạ là “về nấu cơm cho vợ” — nếu không phải tôi, thì còn là ai?
Chưa đến lúc vạch trần mọi thứ, tôi vẫn mỉm phụ họa mấy câu, rồi dọn dẹp hành lý rời đi.
Tôi lái xe đưa con trở về nhà.
Nhưng đến trước cửa, mật mã cửa quen thuộc tôi đã nhập hàng trăm lần… lại chẳng thể mở nữa.
Hồi đầu, nhà của tôi và Tống Triết còn chưa lắp khóa mật mã.
Năm năm trước, để tiết kiệm tiền nghiên cứu, chúng tôi một căn trọ rẻ rúng chỉ ba trăm ngàn một tháng.
Có lần tôi thức trắng đêm thí nghiệm, về đến nhà thì bị kẻ gian khóa giữa đêm.
May mà Tống Triết kịp thời xuất hiện gọi báo công an, mới không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Sau lần đó, ta cương quyết không cho tôi thức đêm nghiên cứu nữa.
Anh ôm tôi trong căn phòng nhỏ nhem mốc, thề rằng sau này nhất định sẽ để tôi sống trong nhà to, có khóa mật mã an toàn nhất.
Thế khi cuộc sống ngày càng tốt lên, thì cái khóa mật mã mà chúng tôi từng cùng chọn lựa… lại trở thành thứ dùng để chặn tôi bên ngoài cánh cửa.
Ngay lúc tôi định rời đi, cánh cửa bất ngờ bật mở từ bên trong.
“Mới sáng sớm đã ầm ĩ, còn cho người ta ngủ không đấy?”
Chiếc váy ngủ ren mỏng manh buông hờ trên vai người phụ nữ, lớp vải voan lượn sóng mờ ảo không thể che nổi những vết hôn đỏ rực trên da ta.
“Tôi tưởng ai cơ, hóa ra là giáo cũ của tôi…”
“Cô đến có chuyện gì à? Thầy Tống tối qua mệt lắm, còn đang nằm nghỉ. Có việc gấp thì với tôi, tôi truyền đạt lại giúp.”
Chu Nam Hân vừa vừa vỗ nhẹ vào bụng bầu, tay kéo chiếc khăn choàng xuống thấp hơn, lộ ra một mảng da thịt đầy ám muội — trông chẳng khác nào bà chủ nhà này.
Bạn thấy sao?