Khi Bạn Trai Cùng [...] – Chương 2

06

Cả ngày trong công ty, tôi luôn thấp thỏm, chỉ khi bước xuống khỏi xe của Sở Lâm Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang từ từ đi trên dốc, bỗng nghe thấy một giọng quen thuộc: “Cậu là sên hả? Sao đi chậm .”

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Kiểm Dịch đứng dựa vào cột đèn, một tay đút túi chờ tôi.

Thấy tôi đi chậm, cậu nhanh chóng bước tới.

Tôi quay đầu chiếc Maybach đen vẫn chưa rời đi phía sau, lại Kiểm Dịch đang đến gần, tim đập thình thịch.

Hôm nay trong công ty tôi đã đủ mệt mỏi, không muốn thêm rắc rối nữa.

“Cậu đứng yên đó!” Tôi hét lên, rồi chạy lạch bạch trong đôi giày cao gót tới, túm lấy tay cậu kéo đi nhanh.

Kiểm Dịch thuận tay cầm giúp laptop và túi xách của tôi, tay còn lại nắm lấy tay tôi.

Tôi khựng lại, cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng.

Không lẽ Kiểm Dịch cũng là trai của tôi sao?

“Căng thẳng gì thế? Người cậu à?” Kiểm Dịch quay đầu chiếc xe phía sau.

Tôi nuốt khan, buột miệng bịa một câu: “Xe đặt qua app thôi.”

Kiểm Dịch thở phào: “Tưởng tớ là tiểu tam, cậu kéo đi trốn chính thất chứ.”

Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán tôi, thực ra cậu không phải tiểu tam, mà là tiểu tứ.

“Giờ đến cả Maybach cũng chạy xe dịch vụ?” Cậu thắc mắc, tôi không dám trả lời.

Đang ngẩn ngơ, cậu đã nắm tay tôi kéo vào nhà, tim tôi đập loạn xạ, má cũng bắt đầu nóng ran.

“Cậu không phải đang đi công tác à? Sao lại về bất ngờ ?”

Cậu quay đầu, ngập ngừng : “Nhắn tin thì không trang trọng lắm, tớ muốn gặp trực tiếp để khen mắt cậu đẹp.”

Tai tôi nóng bừng, chạm vào ánh mắt chân thành của Kiểm Dịch, những lời giải thích vừa đến miệng lại nuốt ngược vào.

Đã có hai người rồi, hay là thêm một người nữa?

07

“Ọc ọc…”

Bụng tôi đúng lúc không chịu hợp tác mà réo lên, Kiểm Dịch gõ nhẹ lên đầu tôi: “Lại nhịn đói phải không? Dạ dày của cậu đúng là chịu đựng giỏi đấy.”

Gã này chẳng thay đổi gì, từ nhỏ đến lớn chuyện lúc nào cũng châm chọc.

Để giữ bình tĩnh, tôi lấy cớ đi tắm để lỉnh đi.

Tắm xong bước ra, trên bàn đã có thêm ly nước mật ong, Kiểm Dịch mặc tạp dề màu hồng Hello Kitty, ánh mắt chăm .

Nghe tiếng , cậu quay đầu lại, thấy tôi nhíu mày, cậu lập tức kéo tôi vào lòng, tôi có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cậu.

Nhịp thở của tôi rối loạn, tim đập thình thịch, tôi đưa tay định đẩy cậu ra bị cậu giữ lại: “Đừng đậy!”

Cậu cầm khăn, vụng về lau tóc cho tôi lại vô cùng tỉ mỉ, kiên nhẫn.

Tôi ngây người vẻ mặt chăm của Kiểm Dịch, lúc cậu không năng gì thật ra trông khá thu hút.

Chưa kịp để cậu thêm điều gì, tôi đã chặn môi cậu lại.

Kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, tôi cảm thấy cơ thể nóng ran, Kiểm Dịch tôi với ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Điện thoại trên bàn đổ chuông liên tục, tôi liếc màn hình.

【Chị ơi, em nhớ chị.】

Là Thẩm Vân Dã!

Kiểm Dịch phát hiện sự khác lạ của tôi, cậu quay đầu màn hình điện thoại, tim tôi lập tức treo lơ lửng, tay không khỏi siết chặt áo cậu.

Khi màn hình tối đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thả lỏng, điện thoại lại sáng lên, lần này là cuộc gọi của Sở Lâm Châu.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc căng thẳng.

“Muộn thế này mà còn có người gọi cho cậu?” Kiểm Dịch đưa tay định lấy điện thoại.

Tôi nhanh tay chộp lấy trước, ném nó về phía sofa, tiếng điện thoại rơi nghe rõ mồn một.

Tôi cố nén tiếc nuối, giả vờ bực bội : “Cái gã sếp này thật phiền, giữa đêm còn bắt người ta việc, đừng để ý.”

“Thật không?”

Điện thoại tiếp tục đổ chuông, ánh mắt Kiểm Dịch tôi ngày càng sâu, trong mắt cậu lấp lánh vẻ khó hiểu.

Trước ánh mắt chất vấn của cậu, tôi bối rối muốn né tránh cổ tay bị cậu nắm chặt.

Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, chuyển chủ đề: “Tớ đói rồi.”

Kiểm Dịch buông tay tôi, vào bếp, sau khi ăn xong cùng tôi cậu mới về.

Hôm nay tôi có thêm ba người trai, chiếc điện thoại nứt màn hình dưới đất, tôi không biết nên hay khóc.

Xem ra, vai nữ chính trong bộ phim đó là của tôi rồi.

08

“Chuyện gì cơ? Cậu một ngày mà hôn ba chàng, con nhỏ này số hưởng thật đấy!” Giọng thân lên qua điện thoại.

Tôi chẳng để ý, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Gửi cho Thẩm Vân Dã một tin nhắn: 【Chị nhớ em】; gửi cho Sở Lâm Châu: 【Hôn cái nào】; cuối cùng gửi cho Kiểm Dịch: 【Ngủ ngon nhé!】 rồi kết thúc một ngày đương.

Nhắn xong, tôi đổ người xuống giường, mệt lả.

Giọng lảm nhảm của thân vẫn vang lên bên tai: “Cậu hoặc là không , còn nếu thì một phát ba người, đúng là bậc thầy quản lý thời gian.”

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, sai lầm đã mắc thì giờ chỉ có thể tiếp tục duy trì trạng này, rồi từ từ tính cách giải quyết.

Tôi mượn câu thoại của nữ chính trong phim: “Yêu một người dễ bị mù quáng, hai người để tỉnh táo hơn, còn ba người thì xem như là có thêm lựa chọn.”

“Vậy trong ba người, cậu thích ai nhất?” Bạn tôi tò mò hỏi.

Tôi khựng lại, ngẫm nghĩ từng người một, ai cũng có điểm đáng riêng.

Chỉ có trẻ con mới chọn thôi, nếu có thể, tôi muốn cả ba người.

09

Từ ngày đó, tôi trở thành bậc thầy quản lý thời gian thực sự, bước vào mối căng thẳng và đầy kích thích của bốn người.

Buổi sáng, Kiểm Dịch chuẩn bị bữa sáng cho tôi rồi đưa tôi đi . Đến công ty, tôi thấy ngay nụ rạng rỡ của Thẩm Vân Dã.

Cậu ấy luôn giả vờ rót nước qua chỗ tôi, để lại bánh ngọt nhỏ hoặc vài viên kẹo mà tôi thích trên bàn tôi, mỗi thứ đều đính kèm mảnh giấy nhớ với lời nhắn nhớ nhung.

Phòng tài liệu và cầu thang là nơi hẹn hò bí mật của tôi và Thẩm Vân Dã.

Mỗi khi thấy tôi chuyện với đồng nghiệp nam, cậu ấy sẽ kéo tôi vào phòng tài liệu, mắt ướt long lanh, giọng vừa ghen tuông vừa tủi thân: “Chị à, chị có thể tránh xa trưởng nhóm Triệu một chút không?”

Tôi nghiêm túc đáp: “Bọn chị đang chuyện công việc mà.”

Thẩm Vân Dã bĩu môi: “Em ghen đấy.”

Tôi đưa tay định xoa đầu cậu ấy cậu tránh đi.

Nhìn dáng vẻ ghen tuông của cậu ấy, tôi vừa buồn vừa thương, hai tay nâng khuôn mặt cậu lên, hôn nhẹ vào môi cậu: “Đừng giận nữa, không?”

Cậu ấy vòng tay ôm eo tôi, bướng bỉnh : “Không đủ.”

Thế là tôi hôn cậu ấy khắp mặt, đến khi cậu ấy đỏ bừng cả mặt.

Trang điểm lại xong, tôi nhận tin nhắn mạnh mẽ, chiếm hữu của Sở Lâm Châu: 【Vào văn phòng tôi, nhớ em rồi.】

Đúng , văn phòng là nơi hẹn hò của tôi và Sở Lâm Châu.

Mỗi lần bước vào, nửa đầu sẽ nghiêm túc bàn công việc, còn nửa sau là thời gian đương của chúng tôi.

Anh ấy luôn lấy cớ màu son của tôi quá đậm, rồi lại “giúp” tôi xóa sạch bằng cách chiếm lấy đôi môi.

Mỗi lần ra khỏi văn phòng, mắt tôi đỏ hoe, khiến Thẩm Vân Dã tưởng tôi bị Sở Lâm Châu mắng, không biết rằng tôi bị ấy hôn đến khóc.

Nhờ chọn địa điểm khéo léo, xác suất để Thẩm Vân Dã và Sở Lâm Châu chạm mặt giảm đi đáng kể, mỗi khi họ gặp nhau, ánh mắt cả hai như muốn xé nát đối phương.

Thẩm Vân Dã: “Chị, chị tránh xa ông già Sở Lâm Châu ấy đi, trông không phải người tốt đâu.”

Sở Lâm Châu: “Cái tên thực tập sinh đó chẳng lo việc, cứ bám theo gọi em chị chị, chẳng khác gì con công xòe đuôi, là chướng mắt.”

Công ty là chiến trường căng thẳng, về nhà gặp Kiểm Dịch lại là nơi trú ẩn bình yên.

Trên sofa, tôi cuộn tròn trong lòng cậu xem phim, lúc cảm dâng trào, cậu sẽ giữ lấy gáy tôi và hôn say đắm.

Thẩm Vân Dã là gia vị trong công việc nhàm chán của tôi, mỗi khi tăng ca có một cậu em dễ thương ngồi cạnh thì ai mà không xiêu lòng.

Sở Lâm Châu giúp tôi tháo gỡ những khó khăn trong công việc, đẩy nhanh quá trình ký hợp đồng với khách hàng, như một quý nhân.

Còn Kiểm Dịch là nơi tôi có thể trút bỏ mọi phòng bị, cho tôi sự quan tâm và ấm áp.

Thật ra, lòng tham của con người là vô tận, chuyện đương với ba người họ vừa đẹp đẽ vừa hồi hộp, khiến tôi không nỡ rời xa.

Nhưng thường xuyên đi bên bờ sông, sao tránh khỏi lúc bị ướt giày.

10

Cuối tuần, Thẩm Vân Dã nguyện đến nhà tôi nấu bữa tối.

Cậu ấy đeo chiếc tạp dề hồng Hello Kitty, vừa nhún nhảy vừa bưng đồ ăn lên bàn.

“Chị ơi, ăn rồi nè!”

“Lần đầu mà ngon thế này, giỏi quá đi!” Tôi , gắp thức ăn cho Thẩm Vân Dã.

Cậu ấy phấn khích lấy điện thoại ra khoe các công thức nấu ăn, ánh mắt đầy mong chờ: “Em đã chuẩn bị rất nhiều công thức, nếu đến nhà chị nhiều lần nữa, luyện thêm sẽ càng ngon hơn.”

Nhìn vẻ háo hức của cậu ấy, tôi thoáng chút áy náy – việc cậu ấy có thể đến hay không còn tùy thuộc vào việc Kiểm Dịch có đi công tác hay không. Nếu hai người họ chạm mặt, tôi không dám tưởng tượng sẽ ra sao.

Đang băn khoăn suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.

Giờ này ai đến thế nhỉ?

Đồng thời, điện thoại báo tin nhắn từ Kiểm Dịch: 【Niệm Niệm, tớ để quên tài liệu ở nhà cậu, cậu có nhà không?】

Tôi thấy hơi hoảng, vội vàng đứng dậy, Thẩm Vân Dã cũng đứng dậy theo.

“Chị à, cứ ngồi đi, để em ra mở cửa.”

“Không, không cần đâu, em là khách mà.” Tôi cố gắng ấn cậu ấy ngồi lại ghế.

“Không sao mà.”

Đang lúc hai người nhường qua nhường lại, tiếng nhập mã khóa cửa vang lên từ ngoài, tim tôi như nhảy lên tận cổ họng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...