Khi Bạn Trai Cùng [...] – Chương 1

Uống say rồi đồng thời tỏ với ba chàng.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tôi có thêm ba người trai.

Đến ngày ba người họ biết về sự tồn tại của nhau, tôi bị chặn ngay trước cửa nhà.

“Niệm Niệm, tốt nhất em nên giải thích xem hai người này là sao đây.”

“Chị ơi, có mình em là chưa đủ sao?”

“Em giỏi thật đấy, ba người thì chỉ chọn một thôi.”

Tôi rụt rè hỏi: “Liệu… có thể giữ cả ba không?”

01

Khi tụ tập với hội thân, chúng tôi về bộ phim đang sốt gần đây, nữ chính cùng lúc ba chàng.

Bạn tôi lắc lắc ly rượu: “Nữ chính này giống cậu, quản lý thời gian siêu giỏi. Thời gian của ấy dành cho trai, còn cậu thì để công việc chiếm hết.”

Tôi gượng: “Nữ chính thì thơm mùi nước hoa, còn tớ thì ám đầy mùi việc.”

Tiếng chạm ly vang lên trong vắt, trong cơn say, tôi không biết mình đã gửi tin nhắn tỏ cho ba chàng trai khiến tôi xao xuyến.

Sáng ra tỉnh rượu, để kịp giờ chấm công, tôi bỏ qua hơn 99 tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.

Vừa lẩm bẩm trách đứa thân vừa sửa soạn ra ngoài, tôi thấy trên tay nắm cửa treo sẵn bữa sáng, thuốc giải rượu và nước mật ong.

Con nhóc này, cũng chu đáo ghê.

02

Sau khi chấm công, tôi vừa thở phào thì bị ai đó kéo vào phòng tài liệu.

Người đó bịt mắt tôi, đẩy tôi tựa vào tường.

“Chị à, em nhớ chị quá.” Hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi, giọng trầm thấp đầy quyến rũ.

Nghe giọng, tôi đoán là cậu nhóc mới chuyển vào bộ phận.

Tôi nhíu mày, nghiêm giọng: “Thẩm Vân Dã, đừng nghịch nữa!”

“Nếu chị không thích em, sao hôm qua lại tỏ với em?”

“Tỏ ?”

Tôi ngẩn ra, chẳng lẽ mình vẫn còn đang mơ?

Thẩm Vân Dã ấm ức giơ điện thoại lên, trên màn hình rõ ràng là tin nhắn tỏ mà tôi đã gửi cho cậu ấy.

“Sao? Chỉ mới qua một đêm mà chị đã không thích em nữa à?” Cậu ấy tôi bằng đôi mắt long lanh, như có một lớp sương mờ.

Nước mắt của đàn ông đúng là liều thuốc nghiện cho phụ nữ, sao tôi nỡ từ chối lời tỏ từ cậu nhóc này!

Đã đến lúc đương để xua tan mùi công việc rồi.

“Sao có thể không thích.” Tôi đưa tay xoa nhẹ mái tóc xoăn đen của Thẩm Vân Dã.

Nghe lời khẳng định, mắt cậu ấy sáng rực, miệng nở nụ tươi rói.

“Thích là tốt rồi, em cứ tưởng chị không cần em nữa.”

Cậu ấy cúi đầu khẽ, tai ửng đỏ, đáng vô cùng.

Tôi không kiềm đưa tay chạm vào dái tai cậu ấy, khiến cậu ngạc nhiên, mặt đỏ bừng, luống cuống.

“Ngại à? Vừa nãy bạo dạn lắm mà.” Tôi trêu.

“Chị à, em… em còn có công việc, em đi trước đây.”

Tôi theo bóng lưng cậu ấy chạy mất, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, nụ vẫn nở trên môi.

Một vụ hiểu lầm, cuối cùng tôi lại có thêm một cậu trai dễ thương. Thật tuyệt.

03

Vừa ngồi xuống chỗ , đồng nghiệp đã thì thầm nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận nhé, hôm nay Sở tổng tâm trạng không tốt, mặt lạnh như tiền luôn.”

Lời của đồng nghiệp kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ ngọt ngào, không biết ai sẽ là người xui xẻo kế tiếp.

“Từ Niệm, Sở tổng tìm .”

Ha ha, hóa ra người xui xẻo đó là tôi.

Vừa bước vào văn phòng, tôi đã chạm ngay ánh mắt sâu thẳm sau gọng kính của Sở Lâm Châu.

“Sở tổng, tìm tôi.”

“Công ty cấm chuyện cảm nơi công sở, em biết rõ chứ?” Anh ấy thản nhiên.

Tim tôi chùng xuống. Chuyện giữa tôi với Thẩm Vân Dã nhanh đã bị phát hiện sao?

Thành thật khai báo có lẽ sẽ khoan dung.

Tôi hít sâu một hơi: “Sở tổng, cảm là thứ tôi không thể kiểm soát, tôi thật lòng thích ấy.”

Sở Lâm Châu nhếch môi , nhướn mày: “Thích đến sao?”

Sếp một cái, chẳng biết sống chết thế nào.

Tôi cố ép mình giữ bình tĩnh, gật đầu cứng ngắc.

“Đã thích , sao lại không trả lời tin nhắn của ?”

Tôi vội mở lại cuộc trò chuyện, thấy tin nhắn tỏ quen thuộc, miệng buột ra trước khi kịp nghĩ: “Anh cũng là trai của tôi sao?”

“Cũng? Từ Niệm, bên ngoài em còn có người trai khác à?”

Tôi hít vào một hơi lạnh, nếu để sếp phát hiện tôi lừa ta, liệu tôi có bị phanh thây không?

“Xin lỗi Sở tổng.”

Vừa dứt lời, tôi đã bị Sở Lâm Châu kéo vào lòng, giọng trầm thấp đầy áp lực: “Hửm? Trả lời câu hỏi của !”

Tôi nghẹn thở, theo phản xạ muốn tránh đi, Sở Lâm Châu cau mày, giữ chặt eo tôi, không cho tôi nhúc nhích.

“Không có, bên ngoài thì không.”

Nhưng trong công ty thì có một người rồi.

Nghe , Sở Lâm Châu khẽ, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt tôi, rồi bất ngờ hôn xuống.

Tôi mở to mắt, đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không kịp suy nghĩ.

Mãi đến khi thiếu oxy, tôi mới buông ra, ấy ghé sát tai tôi, khẽ : “Lần này nhớ kỹ chưa?”

Tôi ngơ ngác gật đầu.

“Anh là cấm đương chốn công sở mà?”

Sở Lâm Châu bật , gõ nhẹ lên đầu tôi: “Chúng ta là trường hợp ngoại lệ.”

Nếu sếp ngoại lệ, hay là tôi cũng ngoại lệ thêm một người nữa?

04

“Chị à, cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với chị rồi.”

Thẩm Vân Dã bê đĩa đầy ắp thức ăn, hì hì ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi gắp thịt trong đĩa của mình cho cậu ấy: “Công ty cấm đương chốn công sở, mối quan hệ của chúng ta phải giữ bí mật nhé.”

Đặc biệt là không để Sở Lâm Châu biết.

Thẩm Vân Dã ngoan ngoãn gật đầu, có chút tiếc nuối : “Thật đáng tiếc, em chỉ muốn cho cả thế giới biết chị là của em.”

Tim tôi mềm nhũn, dưới gầm bàn tay tôi khẽ chạm vào tay cậu ấy, an ủi: “Chúng ta thầm thôi.”

Đôi tai của cậu ấy lập tức ửng đỏ, nụ càng thêm rạng rỡ: “Được rồi, mình thầm nhé.”

“Chuyện gì mà vui ?”

Giọng quen thuộc khiến tôi căng cứng lưng, ngước lên đã thấy Sở Lâm Châu đứng trước mặt, vị tổng tài trong bộ vest đứng ở căn tin bình dân này đúng là cảnh tượng hài hước.

“Sở tổng, sao lại ăn ở đây?”

“Sao? Tôi phiền hai người à?” Sở Lâm Châu Thẩm Vân Dã với ánh mắt không thiện cảm, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Biết rồi còn hỏi, tới đây thì ai mà còn bàn chuyện công việc .” Thẩm Vân Dã thản nhiên đáp lại.

Tôi ngạc nhiên cậu ấy, cún nhỏ bỗng hóa sói con rồi sao?

Đúng là hổ con không sợ cọp.

05

Vừa chạm mắt với tôi, Thẩm Vân Dã tinh nghịch nháy mắt một cái, ngón tay khẽ chạm rồi nắm lấy tay tôi dưới bàn, như thể tuyên bố chủ quyền.

Cậu ấy mấp máy môi ba chữ không phát ra tiếng: “Yêu thầm nhé!”

Mặt tôi nóng bừng, vội vàng quay đi, giả vờ như không có chuyện gì, lòng bàn tay đã hơi đổ mồ hôi.

Mới ngày đầu đã hồi hộp thế này sao?

Sở Lâm Châu trông không vui chút nào, ánh mắt tối sầm chằm chằm vào Thẩm Vân Dã và tôi, khiến không khí xung quanh lạnh đi vài độ.

“Trong giờ việc thì lo việc, nghiệp vụ không giỏi thì rèn luyện thêm, đừng chiếm thời gian của người khác,” Sở Lâm Châu nghiêm giọng .

Thấy hình căng thẳng, tôi sợ mọi thứ không thể kiểm soát nổi, bèn khẽ kéo nhẹ tay áo Sở Lâm Châu: “Sở tổng, là tôi chủ chuyện với Vân Dã, mình ăn cơm trước không?”

“Vân Dã? Nghe có vẻ thân quen nhỉ,” Sở Lâm Châu nghiến răng .

Anh ấy phản ứng nhanh, nắm lấy tay tôi dưới bàn, ngón tay khẽ lướt trên mu bàn tay, nhiệt độ từ tay ấy truyền qua da tôi nóng bừng tận vành tai.

“Hửm?” Anh ấy nhướn mày tôi, khiến tôi nhớ lại cảnh trong văn phòng khiến tim đập loạn nhịp.

“Chỉ là đồng nghiệp thôi.”

Vừa xong, bàn tay Thẩm Vân Dã dưới bàn siết chặt hơn, tôi khẽ lay tay cậu ấy để an ủi.

Sở Lâm Châu nghe tỏ vẻ hài lòng, đan ngón tay vào tay tôi, siết chặt.

“Chị à, ăn đùi gà không?”

Thẩm Vân Dã tiếp tục tấn công, gắp một cái đùi gà đặt vào đĩa của tôi, còn Sở Lâm Châu nhanh tay rút đĩa tôi lại, gắp một cái đùi từ đĩa mình đặt trước mặt tôi.

“Người của tôi, tôi tự lo.”

“Trong công ty này ai mà chẳng là người của Sở tổng, sao không thấy Sở tổng lo lắng cho tất cả ?”

Đầu tôi ù ù bên cạnh hai người tranh cãi, sáng giờ chưa ăn gì, giờ cả hai tay còn bị giữ chặt.

Khi hai người họ ngừng chuyện, họ mới nhận ra tôi ngồi bất .

“Chị à, sao chị không ăn?”

“Sao? Không hợp khẩu vị à?”

Tôi hai cái đùi gà trước mặt, nuốt khan, suýt nữa muốn bật khóc.

Tôi cũng muốn ăn, hai người có thể buông tay ra không?

Dưới ánh mắt chăm của hai người, tôi trái phải, gượng: “À… tôi không đói, hai người cứ ăn đi.”

Vậy là suốt buổi, tôi vừa ngồi nuốt nước miếng vừa hai người trai thi nhau xem ai ăn nhanh và nhiều hơn.

Bên trái là sếp tổng lạnh lùng, bên phải là cún con dễ thương, còn tôi ngồi đó hai người ăn.

Có lẽ đây là báo ứng cho việc “bắt cá hai tay”!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...