1
Trước khi Chu Tử Kỳ kịp thu hồi tin nhắn, tôi đã chụp màn hình lại.
Khi thấy tin nhắn bất ngờ của ta, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Việc chụp màn hình dường như là một hành theo phản xạ.
Nếu ban đầu có thể xem đây là một trò hơi tục tĩu giữa các cặp đôi, thì hành thu hồi tin nhắn của Chu Tử Kỳ đã chứng thực rằng:
Bạn trai xa suốt ba năm của tôi, có lẽ đã có một mới.
Trên màn hình hiển thị rất lâu dòng chữ: “Đang nhập tin nhắn…”.
【Chị đang gì ?】
Để tránh đ,ánh rắn cỏ, tôi chờ hai phút mới trả lời:
【Đang viết luận văn.】
Anh ta đáp lại ngay lập tức:
【Chỉ là gõ nhầm thôi, hehe.】
Tôi có thể tưởng tượng ta đang thở phào nhẹ nhõm đến mức nào.
Chu Tử Kỳ gọi điện thoại, giọng điệu vui vẻ:
“Chị, sao chị lại đổi avatar mới ?”
“Lướt mạng thấy, cảm thấy giống cặp đôi với của em nên đổi thôi.”
Anh ta im lặng vài giây, bịa lý do:
“Hóa ra là avatar đôi! Em chọn bừa thôi, đúng là có duyên, không hổ danh là một cặp trời sinh~”
Anh tinh nghịch, tôi chẳng thể nổi.
Rõ ràng ta đang nghĩ tôi là kẻ ngốc.
2
Lúc Chu Tử Kỳ vừa đổi avatar, tôi không để ý gì cả.
Anh còn nhỏ tuổi, thích xem anime, chơi game, nên avatar thường xuyên thay đổi.
Cho đến khi cùng phòng thấy WeChat của tôi, ngạc nhiên thốt lên:
“Này, avatar cặp này dễ thương quá, mình cũng muốn đổi với người !”
“Đây là avatar cặp đôi sao?”
Bạn tôi :
“Đúng , mình vừa thấy có một cái avatar nữ.”
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi xem. Trên màn hình là tài khoản Xiaohongshu của một .
Avatar màu hồng, cùng tông với avatar WeChat của Chu Tử Kỳ.
Điểm khác biệt là avatar của ta là một heo lái xe,
còn của là heo ngồi ở ghế sau.
Bạn cùng phòng tò mò hỏi:
“Người cậu ghim trên đầu trang là ai ?”
“Bạn trai tôi.”
Cô ấy trố mắt , chậm rãi :
“Bạn trai của cậu, có khi nào lại có rồi không?”
Tôi lập tức phủ nhận:
“Không thể nào.”
Tôi và Chu Tử Kỳ quen nhau từ nhỏ, ta theo đuổi tôi rất lâu, tôi mới đồng ý.
Dù xa, ta luôn giữ thói quen bám dính.
Mỗi ngày gửi vài chục tin nhắn, gọi vài cuộc điện thoại. Làm sao có thể ngoại chứ?
Chỉ là, không lâu sau đó, với một cảm giác khó tả, tôi đã đổi avatar thành giống hệt kia.
Rồi ngay lập tức, tôi nhận tin nhắn của Chu Tử Kỳ.
Tin nhắn đó, tuyệt đối không phải gửi cho tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi là nửa Trung Quốc.
Và hơn nữa, Chu Tử Kỳ không bao giờ với tôi những lời như .
3
Tôi xin cùng phòng tài khoản của đó.
Cô ấy và Chu Tử Kỳ cùng IP, trên trang chủ toàn là nội dung liên quan đến anime.
Không khó hiểu khi một người đam mê “thế giới hai chiều” như cùng phòng lại cờ lướt thấy tài khoản của này.
Năm phút trước, mới đăng một bài viết.
Nhìn nội dung, tôi bật tự giễu.
Hóa ra sau khi kết thúc cuộc gọi với tôi, xác nhận rằng tôi không thấy tin nhắn đó, Chu Tử Kỳ lập tức gửi cho người đúng.
【Tối nay mặc đồ gợi cảm một chút nhé.】
Cô chụp màn hình, viết caption:
【Phiền ghê, có trai d,ê x,ồm.】
Phần bình luận toàn các lời trêu ghẹo.
Cũng có vài người quen của ấy hỏi:
【Tối nay lại đi quẩy ở đâu ?】
Cô trả lời bằng tên một quán bar.
4
Tôi tra chuyến bay gần nhất.
Lên đường lúc 6 giờ chiều, đến sân bay lúc 8 giờ rưỡi tối.
9 giờ, tôi có mặt tại quán bar.
5
Trong quán bar, tiếng nhạc vang dội.
Tôi quanh một lượt, lập tức nhận ra góc náo nhiệt nhất.
Trước khi tận mắt chứng kiến, trong lòng tôi vẫn còn một chút hy vọng mong manh.
Nhưng khi trông thấy cảnh đó, tôi chỉ cảm thấy thật trớ trêu.
Cậu thanh niên luôn miệng rằng từ khi bắt đầu biết đã thích tôi, rằng dù ch,et cũng không thay lòng,
giờ đang ôm hôn một có dáng người quyến rũ.
Thật kinh t,ởm.
Tôi gửi cho ta một tin nhắn:
【Đang gì ?】
Chu Tử Kỳ vòng tay ôm eo , thờ ơ trả lời bằng một tay:
【Học bài! Bạn giỏi như , trai không thể thua kém!】
6
Cô không hài lòng vì bị lơ là, liền nhào tới hôn ta thêm một lần nữa.
Anh ta không đẩy ra, chỉ hơi khó chịu :
“Trần Hà, đừng nghịch, đang nhắn tin.”
Trần Hà chẳng kiêng nể, tay bắt đầu sờ soạng trên người ta.
Chu Tử Kỳ hít mạnh một hơi, giữ tay lại:
“Đủ rồi!”
Gương mặt ta ửng đỏ rõ rệt, sau đó kéo Trần Hà đứng dậy, với những người còn lại:
“Tụi tôi đi vệ sinh chút.”
Mọi người ẩn ý:
“Chú ý sức khỏe nhé.”
Họ đi vào bên trong.
Tôi len lén đi theo trong đám đông.
Ở hành lang tối tăm, tay của Chu Tử Kỳ lướt trên đùi Trần Hà.
Trần Hà đột nhiên hỏi:
“Anh vừa nhắn tin với bà chị già đó phải không?”
Ồ, hóa ra ta biết tôi tồn tại.
Chu Tử Kỳ không vui đáp:
“Đừng ấy như .”
Trần Hà nũng nịu:
“Em thế mà còn không hài lòng, thích em hay thích ta hơn?”
Chu Tử Kỳ thở dốc:
“Thích em hơn, chưa? Cô ấy sao so với em .”
“Cô ta chắc chắn rất nhạt nhẽo, đúng không?”
“Không thú vị bằng em.”
“Vậy sau này không đụng vào ta nữa!”
Chu Tử Kỳ ậm ừ đồng ý.
Tay tôi run lên, suýt không giữ nổi điện thoại.
Bỗng nhiên, cậu trai từng ngày đêm gọi tôi là “chị ơi, chị ơi” bỗng chốc trở nên xa lạ đáng sợ.
Anh ta như bị một con quái vật nuốt chửng.
Họ vừa hỏi vừa trả lời, tác ngày càng quá trớn.
Cho đến khi có người đi qua, họ mới miễn cưỡng dừng lại.
Tôi ghi lại toàn bộ cảnh tượng này, thu mình trong bóng tối, họ lướt qua trước mặt.
Lúc này, tôi hoàn toàn có thể bước ra, hất một ly rượu vào ta và rằng chúng tôi kết thúc rồi.
Nhưng như thế có phải quá nhẹ nhàng với ta không?
Dựa vào đâu mà ta so sánh tôi với người khác?
Dựa vào đâu mà ta có thể rời khỏi đây mà không tổn gì sau khi tổn thương tôi?
Anh ta phải đ,au khổ hơn tôi, tôi mới thấy vui.
Tôi nghĩ ra một trò chơi thú vị.
Khiến người chơi với trái tim phải nếm trải sự đ,au đớn tương tự, chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?
Tôi đứng đó rất lâu, cho đến khi chân tê rần mới âm thầm rời đi.
Tôi lên chuyến bay gần nhất để trở về, coi như không có gì xảy ra.
Nhưng tôi biết, không thể quay lại nữa.
7
Khi tôi trở về thì ký túc xá đã đóng cửa.
Tôi đặt một phòng khách sạn ở gần cổng trường, nằm trên giường lên trần nhà cả đêm.
Không tài nào chợp mắt.
Tôi hơn Chu Tử Kỳ 5 tuổi.
Lúc tôi học lớp 12, cậu ta học lớp 7 và thường xuyên chạy đến nhà tôi.
Có lần, trong lúc cùng nhau bài tập, cậu ta lục trong cặp sách của tôi và tìm thấy một lá thư .
Cậu ta rất tức giận, lải nhải bên tai tôi mấy ngày liền:
“Hạ Hi, chị lớp 12 rồi, sao có thể đương chứ?”
“Nếu ảnh hưởng đến việc học thì sao? Chị chẳng phải muốn thi vào đại học Z sao?”
“Tên con trai đó thật xấu xa, sao có thể gửi thư vào lúc này? Chị không đồng ý với cậu ta.”
Tôi thấy phiền:
“Cậu biết cái gì, đồ nhóc con? Còn nữa, đừng gọi thẳng tên tôi, gọi tôi là chị!”
Cậu ta ngang bướng gọi lại:
“Hạ Hi! Hạ Hi!”
Ở tuổi 14, Chu Tử Kỳ đã cao hơn tôi.
Da trắng, ngũ quan đẹp, là kiểu con trai hoa mỹ rất ưa chuộng lúc bấy giờ. Khi cậu ta tỏ ra ngạo mạn, chỉ khiến người khác muốn bóp mặt cậu một cái thật mạnh.
“Nếu chị sớm, em sẽ không gọi chị là chị nữa!”
Không kiềm chế , tôi đưa tay bóp má cậu ta đến đỏ bừng, mãn nguyện:
“Biết rồi, tôi đâu có ý định đương.”
Chu Tử Kỳ lúc này mới chịu thôi, lẩm bẩm:
“Chị phải chờ em lớn lên.”
Lời đó tôi không nghe rõ.
Cậu ta cũng không thêm.
Khi Chu Tử Kỳ thi đại học, tôi đã học cao học ở đại học Z.
Điểm số của cậu ta không đủ vào đại học Z, mà học trường khác trong cùng thành phố thì thật phí.
Tôi đưa ra rất nhiều gợi ý, và cậu ta theo lời tôi để điền nguyện vọng.
Trước hạn chót nộp nguyện vọng, tôi vẫn không yên tâm.
Khi đăng nhập kiểm tra, tôi thấy cậu ta đã sửa lại hết, toàn bộ đều là các trường ở thành phố mà tôi đang học.
Tôi tức giận kéo tai cậu ta:
“Chu Tử Kỳ, em gì ?”
Cậu ta không phục:
“Nếu em học ở nơi khác, chị lỡ người khác thì sao?”
Tôi bật :
“Chị đương thì liên quan gì đến nơi em học?”
Cậu ta đã cao hơn tôi cả một cái đầu, cúi xuống tôi với ánh mắt long lanh đáng thương:
“Nếu chị người khác, em thì sao? Chị không cần em nữa, đúng không?”
Cậu ta tôi đầy kiên quyết.
Trái tim tôi, dưới ánh rực cháy của cậu ta, bỗng chệch một nhịp.
Tôi quay mặt đi, né tránh ánh mắt ấy:
“Trẻ con hiểu gì.”
Chu Tử Kỳ phản đối:
“Em không còn nhỏ nữa. Em 18 tuổi rồi, em cao hơn tất cả bọn con trai bên cạnh chị, đúng không?”
Cậu ta nũng, bắt tôi thẳng vào cậu.
Tôi ngẩng lên, đối diện với ánh mắt tràn đầy cảm mãnh liệt của cậu ta, trái tim tôi như bị nung chảy.
Cuối cùng, chúng tôi đạt một thỏa thuận.
Tôi đồng ý lời tỏ của cậu ta, đổi lại cậu sẽ sửa lại nguyện vọng.
Bạn thấy sao?