9
Gần trường tổ chức một buổi triển lãm cosplay cuối tuần, tôi trang điểm xong liền vội vàng chạy tới.
Triển lãm lần này quy tụ rất nhiều coser mà tôi thích, chỉ trong nửa ngày, tôi đã sưu tập cả đống ảnh và chữ ký.
Nhưng vì từ sáng tới giờ chưa ăn uống gì tử tế, nên tôi bắt đầu thấy choáng váng.
Đang lảo đảo sắp ngã, bỗng một bàn tay thon dài chìa ra trước mặt tôi.
“Em không sao chứ?”
Ngước lên —— là Phó Từ.
Anh ấy cũng đi triển lãm cosplay sao? Chẳng lẽ… cũng thích cosplay?
Phó Từ nhanh chóng đỡ tôi đến chỗ bàn nghỉ gần đó, sau đó lấy từ balo ra một tuýp siro glucose và một thanh socola.
“Ăn chút đi, bù lại đường, tụt đường huyết sẽ rất khó chịu đấy.”
“Cảm ơn .”
Tôi vội vàng nhận lấy, ăn xong mới nhận ra có gì đó không ổn.
Tôi chưa từng với rằng mình bị tụt đường huyết mà?
Vậy mà lại xuất hiện đúng lúc, còn chuẩn bị đầy đủ cả glucose lẫn socola…
Kỳ quặc, thực sự quá kỳ quặc rồi!
Tôi chăm chằm chằm vào Phó Từ, cố tìm ra chút sơ hở.
“Sao cứ mãi ? Trên mặt có gì à?”
“Không… chỉ là, thật sự cảm ơn .”
“Nhưng mà, sao lại tới đây ?”
Phó Từ ho khan vài tiếng, tai đỏ ửng lên ngay lập tức.
“À thì… đi ngang qua thấy bên này đông vui nên ghé vào. Không ngờ lại gặp em, đúng là trùng hợp quá.”
“Ừ, trùng hợp thật đó.”
Trùng hợp tới mức kỳ quái luôn ấy!
Tôi cố gắng xâu chuỗi lại tất cả những chuyện xảy ra gần đây.
Và rồi —— tôi chợt phát hiện ra một lỗ hổng lớn.
Chuyện tôi đi triển lãm cosplay, người duy nhất tôi từng nhắn riêng chỉ có “Thanh Thanh Lê Thượng Từ”!
Chưa kể, cái tên “Thanh Thanh Lê Thượng Từ” nghe cũng lạ lạ…
Như thể là ghép tên tôi với Phó Từ !
Nghĩ kỹ lại, tất cả những sự trùng hợp trước đây —— tiệm lẩu Sukiyaki, tiệm trà sữa, rồi bây giờ là triển lãm —— đều có bóng dáng “Thanh Thanh Lê Thượng Từ”.
Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Phó Từ… có khi nào chính là “Thanh Thanh Lê Thượng Từ” không?
Để kiểm chứng, tôi liền gửi một tin nhắn cho “Thanh Thanh Lê Thượng Từ”.
Ngay giây tiếp theo, điện thoại của Phó Từ rung lên.
Quả nhiên —— là ấy!
Trong khoảnh khắc đó, tôi vừa mừng rỡ vừa chết lặng.
Mà nghĩ tới việc lúc trước tôi từng để lại biết bao nhiêu bình luận mất mặt dưới bài post của , tự nhiên muốn độn thổ.
Hồi đó, do blogger chỉ quay tay với giọng thuyết minh, tôi còn comment kiểu:
【Blabla cái gì ? Không nghe rõ, muốn hôn miệng quá nè.】
【Chủ thớt mau gửi định vị đi, để tui còn tìm coi tim tui bay tới đâu rồi.】
【Trời mưa to quá, nhắc tới “to”… ờm, chỗ đó của cậu có to không ?】
Nghĩ tới thôi cũng muốn lấy cái chăn trùm kín mặt!
Phó Từ nghiêng người lại gần.
“Sao ? Em thấy khó chịu ở đâu à?”
Gương mặt phóng đại ngay trước mắt, khiến tôi nghẹn lời.
Phó Từ còn đang gì đó, môi mấp máy, đầu tôi hoàn toàn không nghe nổi nữa.
Muốn hôn quá đi mất!
Không ngờ tôi lại biến thái tới mức này.
Ngay giây sau, Phó Từ vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Hết sốt rồi, sao mặt lại đỏ như ?”
Khoảng cách giữa hai đứa quá gần, tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
“Mặt càng ngày càng đỏ đấy.”
Khóe miệng Phó Từ cong lên, mang theo nụ nhàn nhạt.
Chết tiệt, trước đây sao tôi không phát hiện ra ấy lại biết cách “mê hoặc” người ta như thế này cơ chứ!
“Tôi khỏe rồi, chúng ta mau quay về trường đi.”
Tôi lập tức bật dậy, vì đứng dậy quá nhanh nên bước chân lại loạng choạng.
“Để tôi đỡ em.”
10
Anh dìu tôi ra khỏi sảnh.
Vừa bước ra cửa, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, xinh đẹp ngút trời, bất ngờ chạy tới.
“Cưng ơi, cuối cùng chị cũng tìm thấy em rồi! Thì ra em trốn ở đây à~”
Chị ta lập tức khoác tay Phó Từ cực kỳ thân mật.
Tôi đứng ngây người, trong lòng nghẹn ngào khó chịu.
Nhìn hai người họ thân thiết như thế… chẳng lẽ… thật sự có mối quan hệ mờ ám?
Hóa ra cái gọi là “ thêm” mà Phó Từ … là “phi công” cho quý giàu có sao?
Ông trời đối xử với tôi tàn nhẫn quá rồi.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa nhận ra mình thích Phó Từ… thì lập tức bị tát một cú đau điếng.
Mệt rồi, cho tôi tan biến luôn đi.
Chị giàu có kia cuối cùng cũng để ý tới tôi.
Chị ấy buông tay Phó Từ, nhiệt bước về phía tôi.
“Ôi trời, dễ thương quá đi mất~ Em chính là——”
“Đủ rồi, chị ít lại một chút đi.”
Phó Từ vội vàng ngắt lời.
Chị kia lập tức lườm một cái.
“Nhỏ mà láo thật.”
Nói rồi, chị ấy lách qua Phó Từ, tiến thẳng tới chỗ tôi.
“Để chị lái xe đưa hai đứa về trường nhé?”
“Ăn cơm chưa? Nếu chưa để chị mời hai đứa một bữa.”
“Gần đây có nhà hàng Pháp năm sao mới khai trương đó, đi thử không?”
Khoan đã, chuyện này không đúng quy trình rồi!
Theo kịch bản phim thường thấy, giờ phút này chị ta phải lấy ra thẻ ngân hàng, ném vào mặt tôi và :
“Đây là năm mươi triệu, lấy xong thì cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tụi tôi nữa.”
Sau đó tôi sẽ ôm thù hận, vài năm sau trở về thật ngầu để trả thù.
Nhưng bây giờ… chị giàu có này lại cực kỳ thân thiện, còn mời tôi đi ăn nhà hàng năm sao?
Tôi vừa định gật đầu đồng ý thì Phó Từ đã nhanh miệng từ chối:
“Không cần đâu, tụi em không đói. Phiền chị đưa tụi em về trường thôi.”
…
Nhưng mà tôi muốn ăn!
Không còn cách nào, tôi đành ngoan ngoãn lên xe.
Trên đường đi, chị siêu giàu kia cứ nhiệt hỏi han đủ thứ, khiến tôi suýt thì cảm mà… đổ gục luôn.
Chị ơi, đừng quá phân biệt giới tính chứ, hay là… bao nuôi em luôn đi?
Cứu với, đầu óc tôi bị gì rồi…
11
Sau khi xuống xe, Phó Từ đề nghị đưa tôi về tận ký túc xá.
Trên đường đi, tôi cứ muốn rồi lại thôi, muốn hỏi rồi lại ngập ngừng.
“Đến nơi rồi.”
Nhìn Phó Từ, linh hồn thiếu nữ trung nhị* trong tôi bỗng bùng cháy mãnh liệt.
(*trung nhị = kiểu suy nghĩ hơi “ảo tưởng”, bốc đồng của tuổi mới lớn)
Sao tôi có thể trơ mắt học của mình đi sai đường chứ!
Cuối cùng, tôi không nhịn nổi nữa, lên tiếng:
“À, Phó Từ này… Anh rất giỏi, rất thông minh, học hành cũng tốt… chung, cái gì cũng tuyệt.”
Ngay sau đó, khóe môi Phó Từ cong lên thành một nụ dịu dàng.
“Em… thật sự nghĩ tốt đến sao?”
Tôi gật đầu lia lịa.
“Vậy nên, hoàn toàn có thể tự mình kiếm ra rất nhiều tiền mà!”
Nụ trên mặt Phó Từ càng rạng rỡ hơn.
“Ừm. Em yên tâm, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, để cho em có cuộc sống tốt nhất.”
“Hả?”
Khoan, sao câu chuyện lại lệch hướng thế này?!
Tôi bị cho rối bời, vội vàng lắc đầu, rồi tiếp tục:
“Ý em là… nhất định phải đi đúng đường, đừng bao giờ sa ngã đó!”
Phó Từ gật đầu rất nghiêm túc.
“Yên tâm đi. Anh nhất định sẽ chăm chỉ cố gắng, sẽ không để em thất vọng.”
Cảm giác hình như vẫn chưa hiểu đúng ý tôi, nên tôi quyết định thẳng luôn.
“Ý em là… đẹp trai , đâu cần đi trai bao chứ!”
Biểu cảm trên mặt Phó Từ ngay lập tức cứng đờ.
“…Trai bao?”
Tôi gật đầu cực kỳ nghiêm túc, rồi tiếp tục:
“Vừa nãy chị kia trông cũng tốt bụng đấy, cũng đừng vì mà chuyện có lỗi với người ta.”
“Dù có trai bao thì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, phải chung thủy đó!”
Phó Từ tôi đầy bất lực.
“Em đã xem cái bài trên diễn đàn đúng không? Toàn là tin bịa cả đấy.”
“Người đầu tiên là mẹ , người thứ hai là dì , còn vừa nãy… là út của .”
“Anh không giải thích vì nghĩ bọn họ quá rảnh hơi. Một khi đã ghét, họ có cả đống lý do để bôi xấu .”
“Nhưng nếu đến cả người thích cũng hiểu lầm… thì đúng là phải rõ rồi.”
“Anh không phải như những gì họ đâu. Nên… em đừng ghét nhé?”
Cục đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Quả nhiên chỉ là hiểu lầm!
Nhưng khoan đã… ấy vừa gì đó?
Người ấy thích — là tôi?!
Mắt tôi trợn to, tim bắt đầu đập thình thịch.
Ngay lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Phó Từ đã bước lên vài bước, đứng đối diện tôi.
“Bạn học Hứa Thanh Lê, người thích… luôn luôn là em.”
Không ngờ ấy lại thẳng như , tim tôi đập loạn lên như muốn văng ra ngoài.
Bạn thấy sao?