4
Cuối tuần, tôi nằm lười trên giường, mở app xem video đồ ăn.
【Đinh~ Người đặc biệt theo dõi vừa đăng video mới!】
Tôi lập tức click vào thông báo.
Blogger ẩm thực “Thanh Thanh Lê Thượng Từ” vừa đăng một clip trải nghiệm lẩu sukiyaki mới toanh cách đây một phút.
Tôi đã follow chàng này từ hồi ảnh còn zero follower, theo dõi tới tận lúc ấy thành hot blogger triệu view.
Tôi là một con sâu ăn uống chính hiệu lại mắc chứng “không biết ăn gì hôm nay”.
Mỗi lần không biết chọn món gì, tôi đều sẽ lướt video của ấy.
Gu ăn uống của blogger này cực kỳ hợp với tôi, mỗi món giới thiệu đều khiến tôi thèm nhỏ dãi.
Xem video tới phát đói, tôi bất chợt thèm ăn lẩu sukiyaki điên cuồng.
Nhưng phòng ký túc giờ ai cũng về nhà hoặc hẹn hò hết rồi, chỉ còn mình tôi.
Đang bực bội thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Phó Từ.
“Hôm nay có muốn đi ăn sukiyaki không? Anh vẫn nợ em một bữa đấy. Tiện thể chỗ này mới khai trương, đi hai người còn giảm 12%. Địa chỉ: XXX”
Không thể tin nổi, mỗi lần tôi cần đều thấy ấy xuất hiện rất đúng lúc.
Tôi mở địa chỉ ra xem —— đúng y chang quán mà blogger kia vừa review!
Chẳng lẽ Phó Từ cũng là fan của ấy?
“Được, ba giờ chiều gặp nhé!”
Cơn buồn ngủ ập tới, tôi trả lời xong liền đặt báo thức, nhét điện thoại vào túi rồi cuộn mình ngủ luôn.
Dự tính ngủ một giấc rồi dậy đi ăn ngon lành!
Sau một giấc ngủ say như chết, tôi cầm điện thoại định nhắn cho Phó Từ bảo chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mở khung chat ra, suýt nữa thì ngất.
Trong lúc ngủ, tôi vô chạm vào màn hình, gửi cho ấy… cả một màn hình đầy icon mèo kiss kiss!
Trước màn hình, Phó Từ cũng hiện ra vẻ mặt khó hiểu.
“??? Đây là… muốn gì ?”
“Là… muốn hôn sao?”
“Yêu cầu kỳ lạ thật đấy, … có ổn không?”
……
“Em còn đó không? Anh không có ý từ chối đâu.”
“Nếu em thực sự muốn, cũng .”
“Hay bây giờ qua tìm em nhé?”
Tôi: ……
Từ lúc nghi ngờ cho tới lúc chấp nhận, Phó Từ chỉ mất đúng 10 phút.
Nhưng mà, thế này thì xấu hổ chết mất!
Tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại tự vật vã, thì điện thoại đổ chuông —— Phó Từ gọi tới.
“Anh đang ở dưới ký túc xá nữ, mang cho em trà sữa em thích đây.”
“Chờ em một chút nhé, em thay giày rồi xuống ngay!”
5
Khi xuống tới nơi, tôi thấy Phó Từ đứng từ xa dưới gốc cây ngân hạnh.
Gió nhẹ thổi qua vài chiếc lá vàng rơi xuống đậu trên vai ấy.
Phó Từ cúi đầu xem điện thoại, từ góc này tôi chỉ thấy góc nghiêng của .
Không thể phủ nhận, khung cảnh lúc này thật sự rất có cảm giác.
Không kìm , tôi rút điện thoại ra chụp một tấm.
“Rắc~”
Ngay giây tiếp theo, Phó Từ quay đầu lại — bắt quả tang tôi luôn.
Trong lúc hoảng loạn, tôi bấm nhầm, chụp thêm vài tấm “rắc rắc rắc”.
Lúc tôi lúng túng cất điện thoại, Phó Từ đã bước đến trước mặt.
Trên gương mặt ấy còn mang theo ý .
Nghĩ tới chuyện vừa rồi mình lỡ gửi nhầm tin nhắn đầy emoji, tim tôi lập tức treo ngược lên.
Xong rồi, liệu có bị hiểu lầm không đây!
Tôi vội vàng mở miệng giải thích:
“Anh đừng hiểu lầm nhé! Mấy cái sticker đó em gửi nhầm… không có ý gì đâu!”
Nụ trên mặt Phó Từ cũng từ từ biến mất.
“Vậy… lúc đó em định gửi cho ai?”
“Cho Kỷ Dương sao?”
“Hả?”
Liên quan gì tới Kỷ Dương chứ.
“Không có gì đâu, đi thôi, đã đặt chỗ trước rồi.”
Anh vừa , vừa lịch sự mở cửa xe cho tôi.
Là BMW, bản chính hãng giá hơn một trăm vạn.
Bạn học tôi đây đúng là có điều kiện thật!
Tôi siết chặt nắm tay, lòng đầy ghen tị.
Hình như ra sự ngạc nhiên của tôi, Phó Từ giải thích:
“À, bình thường có đi thêm, kiếm chút tiền lẻ ấy mà.”
Chúa ơi, ta mà gọi hơn một trăm vạn là “chút tiền lẻ” á?
Xin hãy bật chế độ tĩnh lặng, lắng nghe tiếng lòng tôi tan nát!
6
Rất nhanh, chúng tôi đã tới nhà hàng.
Nhân viên phục vụ cực kỳ nhiệt ra đón:
“Chào mừng hai ! Nhân dịp khai trương, cặp đôi đi cùng nhau giảm 12% nhé~”
“Từ từ, bọn mình không phải…”
Tôi vừa định mở miệng giải thích thì Phó Từ đã quay sang tôi với ánh mắt vô cùng vô tội.
“Xin lỗi, không để ý. Hóa ra phải là ‘cặp đôi’ mới giảm giá.”
“Nhưng mà giờ tới rồi, hay là… cứ giả vờ một chút nhé?”
Tôi ngẫm nghĩ.
Cũng đúng, không chiếm thì phí của trời.
Với cả, vốn dĩ tôi đã giả ấy từ trước.
“Được thôi, cảm ơn đã mời em ăn cơm, em cũng phải giúp tiết kiệm tiền chứ!”
Đồ ăn ở quán này thực sự xuất sắc, mùi vị tuyệt vời.
Trong lúc ăn, Phó Từ không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.
“Ăn từ từ thôi, đừng nghẹn. Em thích ăn bao nhiêu cũng , sẽ không giành đâu.”
Lúc đó miệng tôi toàn đồ ăn, chỉ có thể gật gật đầu đáp lại.
Một lát sau, nhân viên phục vụ lại bước tới.
“Xin lỗi đã phiền, nhà hàng chúng em đang có một hoạt nhỏ. Nếu hai giúp tụi em chụp ảnh quảng bá, sẽ tặng thêm một phần bò Wagyu và kem đậu đỏ nhé~”
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi gật đầu cái rụp.
Sau đó, nhân viên đưa cho tôi và Phó Từ mỗi người một chiếc bờm cặp đôi, rồi bảo hai đứa ngồi sát nhau chụp hình.
Hai đứa tôi ngồi sát bên nhau, tim tôi bỗng đập loạn xạ.
“Để hai ngồi gần thêm chút nữa nhé~ Tốt nhất là tạo một dáng dễ thương, như lên hình sẽ đẹp hơn!”
Còn chưa kịp nghĩ ra nên tạo dáng thế nào, Phó Từ đã nghiêng người lại gần, đưa tay lên má tôi tạo thành hình trái tim.
“Đúng rồi, chính thế! Hai thêm chút nữa nào!”
Trong lúc chụp ảnh, ánh mắt Phó Từ luôn dán chặt trên người tôi, tim tôi đập còn nhanh hơn.
Vì , suốt bữa ăn sau đó, tôi chẳng dám ngẩng đầu .
Ăn xong, Phó Từ lại ga-lăng đưa tôi về tận dưới ký túc xá.
Mãi tới khi về phòng nằm vật ra giường, đầu tôi vẫn còn lâng lâng.
Vừa nằm xuống, tôi đã nhận tin nhắn từ .
“Đây là ảnh tụi mình chụp chiều nay, lưu lại kỷ niệm nhé.”
Trong bức ảnh, tôi và Phó Từ đều rất tươi, vào… giống y như một cặp thật sự.
Vài giây sau, còn gửi thêm cho tôi mấy bài viết từ các trang tin:
【Những bất lợi khi trai nhỏ tuổi hơn】
【Lời khuyên cho các : Đừng bao giờ chọn trai nhỏ tuổi hơn mình】
Tôi mà mù mịt —— gì trời? Bị hack nick rồi à?
Ngay sau đó, Phó Từ nhắn thêm:
“Đừng bề ngoài, chứ thực ra Kỷ Dương khá lăng nhăng đấy. Từ nhỏ tới lớn, biết bao nhiêu tỏ mà cậu ta chẳng thèm để ý tới ai.”
Hả? Kỷ học đệ đó hả? Bình thường trông cũng nhiệt thân thiện mà?
“Với lại, cậu ta nhỏ tuổi hơn em đấy. Kiểu trai như , không biết quan tâm chăm sóc người đâu. Anh khuyên em, đừng nghĩ đến chuyện cậu ta.”
“Khụ khụ, nếu nhất định phải , thì nên chọn người khác. Dù Kỷ Dương không ra gì, bè cậu ta thì… cũng có người rất ổn.”
Tôi bật thành tiếng.
Anh ấy đang… hiểu nhầm tôi thích Kỷ Dương à?!
Tôi vội vàng trả lời:
“Anh Phó, hiểu lầm rồi. Em với Kỷ Dương chỉ là học bình thường thôi. Với lại, hiện tại em cũng chưa có ý định đương đâu.”
Điện thoại hiện “Đối phương đang nhập văn bản…” kéo dài gần nửa tiếng, rồi Phó Từ mới gửi tin nhắn tiếp.
“Nếu là thì sao? Em cũng không cân nhắc à?”
Nhắn xong, lập tức thu hồi tin nhắn.
Ngay sau đó lại gửi tiếp:
“Xin lỗi nhé, chắc em chưa thấy tin nhắn vừa rồi đâu ha. Máy vừa bị virus, lỡ gửi linh tinh cho rất nhiều người.”
Bạn thấy sao?