Khi Bạn Gái Giả [...] – Chương 1

Cuối tháng hết tiền, tôi nhận lời đi dạy hộ một buổi.

Nhưng quên hỏi bên kia là nam hay nữ.

Khi điểm danh, tôi và giáo sư nhau ngơ ngác.

“Em tên là Phó Từ?”

“Sao tôi không nhớ trong lớp có em?”

Thấy sắp bị bại lộ, tôi lập tức nghĩ ra một cái cớ.

“Thật ra em là của ấy.”

“Anh ấy bị bệnh nên nhờ em đến ghi chép hộ!”

Giáo sư đẩy gọng kính, nghiêm túc chằm chằm tôi.

“Con trai tôi có từ bao giờ mà tôi không biết?”

“Tan học hai đứa cùng đến văn phòng tôi một chuyến!”

1

Cứu mạng!

Lần đầu tiên đi dạy hộ, đã lật xe thế này.

Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi.

“Được rồi, vào học thôi, mọi người yên lặng nào.”

Giáo sư kịp thời lên tiếng cắt ngang, lại liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

“Em cũng mau ngồi xuống đi.”

Tôi lập tức ngồi phịch xuống, xấu hổ đến mức chỉ muốn vùi đầu vào sách.

Sau đó lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Từ.

“Ê học, sao không với tôi là là con trai?!”

Tin nhắn trả lời ngay lập tức.

“Ơ? Em không hỏi mà. Anh tưởng em biết rồi chứ.”

Tôi im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua.

Cũng đúng, chuyện này một phần là lỗi của tôi.

Lúc Phó Từ kết với tôi trên app trường, tôi thấy avatar của là một con mèo dễ thương, nên mặc định nghĩ là con .

Biết thế lúc đó hỏi kỹ một câu rồi.

Nhưng có một chuyện tôi vẫn không hiểu nổi.

“Sao không với tôi giáo viên môn này là ba ?!”

Dám trốn cả lớp của ba mình…

Anh cũng gan thật đấy.

“À xin lỗi, quên mất tiết đó là của ba .”

?

Chuyện này mà cũng quên à?

Còn chưa kịp đáp lại, bên kia đã gửi thêm một sticker mèo dễ thương.

“À mà, em giờ ổn chứ? Phó lão đầu có khó em không?”

“Không khó tôi… có vẻ sắp khó rồi.”

“Tôi bí quá nên mới bịa là bệnh, tôi là đến giúp ghi bài.”

“Ba mà tra hỏi thì tính sao?”

Điện thoại hiện “đang nhập…”, khoảng nửa phút sau mới thấy tin nhắn tới.

“Nhà quản nghiêm lắm, nếu ba biết trốn học thì chắc chắn lột da mất!”

“Nên em ơn diễn cho trót, cứ giả trước mặt ba đi nha?”

“Xin em đó~『mèo con vuốt đầu.jpg』”

Đúng là người kỳ cục.

Đã biết hậu quả còn đi nhờ người dạy hộ.

Nhưng nghĩ lại thì cũng do tôi lỡ miệng trước, thôi thì người tốt cho trót .

Còn đang nghĩ ngợi, bên kia đã chuyển khoản cho tôi tám trăm tám mươi tám tệ.

“Đây là tiền cảm ơn vì đã giúp !”

“Cuối tuần này mời em ăn một bữa để xin lỗi nhé!”

“Xin em đừng từ chối mà!”

Mắt tôi sáng rực lên ngay lập tức, đúng là thần tài sống đây mà!

“Anh trai hào phóng quá, cảm ơn ~ Sau này có việc như nhớ tìm em tiếp nhé!”

Ngay sau đó, ấy gửi tới một tấm ảnh selfie trước gương.

“À đúng rồi, đây là ảnh , em nhận mặt trước đi, lát gặp nhau đừng để lộ nhé.”

Tôi phóng to bức ảnh, chăm từng chi tiết.

Anh đúng là rất điển trai, góc chụp này kiểu gì cũng cảm thấy… như đã chọn lọc kỹ càng.

Giống mấy kiểu ảnh câu like trên mạng ấy.

Thằng nhóc này có vẻ cũng không đơn giản đâu!

2

Tan học xong, giáo sư gọi tôi vào văn phòng.

Ông ấy tôi từ đầu đến chân, rồi nở nụ vô cùng hài lòng.

“Ừm, không tệ không tệ~ So với thằng con trai lười biếng của tôi thì thừa sức rồi.”

“Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu ? Quen cái thằng nhóc nhà tôi từ khi nào? Học chuyên ngành gì? Sao tôi chưa thấy mặt bao giờ …”

Đúng kiểu tra hộ khẩu luôn rồi.

Tôi còn đang chuẩn bị mở miệng trả lời, thì một giọng nam dịu dàng đã cướp lời trước.

“Ba à, ấy ngại đấy. Có gì cứ hỏi con.”

Tôi theo bản năng quay đầu lại, bắt gặp một chàng cao tầm 1m88, cực kỳ điển trai đang đứng ở cửa.

Không ngờ ngoài đời, Phó Từ còn đẹp trai hơn cả trong ảnh!

Đúng chuẩn nam thần trường học trong tiểu thuyết.

Nam thần cũng đi trốn học giống tụi tôi sao?

“Con còn biết xấu hổ à? Có mà không chịu với ba mẹ một tiếng?”

“Rồi còn nữa, ốm đau cũng không xin phép, để người ta – con nhà người ta phải đến lớp thay con ghi chép?”

“……”

Giáo sư trừng mắt Phó Từ.

Tôi nín thở.

Ôi trời, có khi nào hai ba con chuẩn bị cãi nhau không đây!

Nghĩ , tôi liền lặng lẽ lùi về sau hai bước, chuẩn bị rút lui nếu chiến sự nổ ra.

Ngay lúc đó, Phó Từ sải bước dài đi tới bên tôi.

“Cô ấy ngại mà ba. Chuyện gì cần biết để sau này con kể kỹ cho ba nghe.”

“Giờ con còn việc ở nhóm thi đấu, con đưa Tiểu Lê đi trước nhé.”

Nói xong, Phó Từ nắm tay tôi, kéo chạy ra khỏi văn phòng.

“Bạn học, tay …”

Anh ấy vẫn nắm chặt tay tôi suốt đường ra khỏi tòa nhà dạy học.

Nhìn dáng vẻ không định buông ra, tôi đành phải nhắc khéo.

Không biết do thời tiết quá nóng, hay vì nguyên nhân nào khác, lòng bàn tay Phó Từ hơi ướt mồ hôi.

“À, xin-xin lỗi nhé.”

Anh lập tức buông tay tôi ra, yết hầu khẽ , lúc chuyện còn hơi lắp bắp.

Căng thẳng thật đấy? Chẳng lẽ chưa từng nắm tay con bao giờ?

Rõ ràng mặt mũi đẹp trai kiểu “tuyển ngắn hạn chứ không tuyển dài hạn”, ai ngờ lại ngây thơ .

Cũng… khá bất ngờ đấy.

Tôi còn đang định thêm gì đó thì điện thoại bất ngờ reo lên, là tin nhắn của đàn em.

“Chị ơi, dữ liệu thí nghiệm lần trước bị sai rồi, chị có tiện qua giúp em sửa lại không?”

Dữ liệu này liên quan trực tiếp tới điểm trung bình kỳ này, sai sót là bay mất học bổng như chơi!

“Em còn có việc, em đi trước nhé!”

Tôi vội vàng chào tạm biệt Phó Từ, không quên tiện đường “quảng cáo dịch vụ”.

“À đúng rồi, sau này nếu có học cần người dạy hộ thì cứ tìm em nhé, chỉ nhận lớp của nữ thôi nha~”

Tôi thật sự không muốn gặp phải huống dở khóc dở thế này lần nữa.

Vẻ mặt Phó Từ hơi sững lại, rất nhanh đã bật .

“Ừ, sau này chắc chắn sẽ nhớ tới học Hứa đầu tiên.”

Thấy ấy biết điều như , tôi rất hài lòng quay người rời đi.

Đi một đoạn, tôi mới chợt bừng tỉnh——

Khoan đã, tôi đâu có cho ấy biết tên tôi là gì mà?!

Sao ấy lại biết…

“Chị ơi, chị tới rồi!”

Tôi ngẩng đầu, thấy Kỷ Dương đang vẫy tay gọi mình ở phía xa, liền tạm gác nghi vấn đó lại.

3

Sau vài tiếng bận rộn trong phòng thí nghiệm, cuối cùng cũng đã thu thập đủ hết số liệu.

“Thật sự phiền chị quá, hay là em mời chị ăn một bữa nhé?”

“Không cần đâu, chị…”

Câu từ chối còn chưa kịp xong, bụng tôi đã tự phản bội chủ nhân, vang lên một tiếng “rột rột” rất mất mặt.

“Nhà ăn Đông mới mở tiệm thịt hấp đó, chị nhất định sẽ thích!”

Kỷ Dương ghé sát lại, đôi mắt cún con ngây thơ chớp chớp, mà thật sự khó lòng từ chối.

“Vậy cũng , cùng đi đi.”

4

“Trùng hợp , lại gặp nhau rồi?”

Vừa bê khay đồ ăn chuẩn bị ngồi xuống, bên tai đã vang lên một giọng quen thuộc.

Tôi giật mình, theo phản xạ lập tức quay đầu lại.

Là Phó Từ.

“Nhẹ tay thôi, đồ ăn sắp đổ hết rồi kìa.”

Anh ấy một tay đỡ lấy vai tôi, tay kia nhanh chóng nhận lấy khay đồ ăn, đặt lên bàn giúp.

Không ngờ lại gặp ở đây, tôi bối rối đứng ngây ra.

“Anh họ, sao cũng tới căng tin ăn ?”

“Trước giờ toàn chê đồ ở đây khó ăn, chẳng phải không bao giờ…”

“Ưm… ưm…”

Kỷ Dương còn chưa hết câu đã bị Phó Từ nhanh chóng đưa tay bịt miệng.

“Anh họ?”

Tôi qua lại giữa hai người.

Cái này… trùng hợp sao?

Phó Từ nháy mắt ra hiệu cho Kỷ Dương, rồi quay lại tôi, khẽ .

“Đúng là trùng hợp thật.”

“Chỉ là không ngờ cái gọi là ‘bận việc’ của em lại là đi ăn với người khác.”

Nói tới đây, tôi nghe trong giọng phảng phất chút hụt hẫng.

“Anh họ? Em sao có thể coi là người ngoài !”

Kỷ Dương hề hề, ôm khay chuẩn bị ngồi vào giữa tôi và Phó Từ.

Ngay khi cậu ấy định ngồi xuống, Phó Từ đã nhanh tay kéo luôn cái ghế bên cạnh.

“Em lâu rồi không về nhà ăn cơm phải không? Mẹ em nhắn nhớ em lắm đấy.”

“Hả? Không có mà?”

Kỷ Dương mặt ngơ ngác.

“Thật đó. Anh vừa mới trò chuyện với mẹ em, bà ấy còn bảo hôm nay nấu món sườn hầm em thích nhất, bảo em về ăn cơm.”

“Hay để mai đi? Hôm nay em đã hẹn mời chị Hứa ăn rồi.”

Phó Từ nở nụ nửa thật nửa giả.

“Yên tâm đi, bữa này mời thay em.”

Vừa , vừa cầm luôn phần thịt hấp trong khay của Kỷ Dương.

“Anh họ? Anh…”

“Đi nhanh lên, nếu không kể chuyện em trượt ba môn kỳ trước cho mẹ em nghe đấy.”

Kỷ Dương lập tức xách mông chạy mất.

Tôi nhíu mày, Phó Từ vẫn thản nhiên ngồi ăn cơm, do dự mở miệng:

“Em rất ghét cậu ấy à?”

Nghe , Phó Từ đặt bát đũa xuống, thẳng vào tôi.

“Hay là em rất thích cậu ấy?”

“Nhìn hai người thân nhau lắm, vừa rồi còn bỏ rơi để đi ăn cùng cậu ta.”

Câu này… sao nghe có chút là lạ nhỉ?

Tôi thậm chí còn cảm nhận một chút ghen tuông trong giọng ấy.

Điên thật rồi, rõ ràng tôi với Phó Từ chỉ là mối quan hệ tạm thời do đi dạy hộ thôi mà!

“Không có, chỉ là cờ gặp thôi.”

Tôi vội vàng giải thích.

“À, ra .”

Khóe môi Phó Từ cong lên thành một nụ , rồi gắp cho tôi một miếng thịt.

“Thịt hấp ở đây ăn ngon lắm, em chắc chắn sẽ thích.”

Tôi gắp một miếng bỏ vào miệng.

Quả nhiên, đúng là mỹ vị nhân gian!

Nhưng… sao Phó Từ lại biết tôi thích ăn gì nhỉ?

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...