Khi Ánh Sáng Trở [...] – Chương 2

4

Ngày Cố Ngôn Thâm lấy lại thị giác, ấy kích ôm chầm lấy tôi.

Anh ấy vừa vừa khóc.

“Tống Chỉ! Anh biết mà! Anh biết chắc chắn cuộc đời này của sẽ không kết thúc như !”

“Đây là một kỳ tích!”

Dù sao thì ngay cả bác sĩ giỏi nhất cũng không thể gì, nếu không phải kỳ tích thì là gì?

Tôi cũng bật .

Vừa định giơ tay ôm lại ấy, ấy lập tức buông tôi ra.

Tôi sững sờ đứng đó.

Nhìn ấy hấp tấp chạy vào phòng tắm, soi gương rồi cạo râu.

Tôi bước theo, ngạc nhiên hỏi:

“Sao tự nhiên lại để ý ngoại hình ?”

Cố Ngôn Thâm chỉ , không trả lời.

Từ hôm đó, ấy dành ngày càng nhiều thời gian ở công ty.

Tần suất về nhà từ mỗi ngày một lần, giảm xuống còn ba ngày một lần.

Tính khí của ấy ngày càng tệ hơn.

Không, có lẽ không phải ấy thay đổi.

Chỉ là của ấy, đã không còn dành cho tôi nữa.

Anh ấy bắt đầu tranh cãi với tôi vì những chuyện nhỏ nhặt.

Bắt đầu từ chối đưa tôi cùng tham dự tiệc rượu.

Anh ấy , nơi đó toàn là nhân vật tầm cỡ.

Tôi không phù hợp.

Ý ấy là, tôi không còn đủ tư cách bước ra ánh sáng nữa.

Lúc đó tôi đã nhận ra, bên cạnh ấy chắc chắn đã xuất hiện một người phụ nữ khác.

Một người giỏi giang hơn tôi, xứng đáng để ấy trưng ra hơn tôi.

Sau này tôi mới biết.

Ngay khi vừa lấy lại thị giác, việc đầu tiên ấy là đi tìm người phụ nữ mà ấy từng cứu.

Hóa ra năm đó, ấy lao ra cứu người không phải vì lòng chính nghĩa.

Mà vì người ấy thấy khi đó chính là người ấy ngày đêm mong nhớ – mối đầu của ấy, Nam Thanh Hòa.

Thấy ấy gặp nguy hiểm, ấy không chút do dự lao đến.

Đó là đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Là thứ cảm mà ấy chưa từng với bất kỳ ai.

5

Bíp bíp bíp—

Tiếng ngoài cửa kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi cất USB, đứng dậy bước ra ngoài, đúng lúc thấy Cố Ngôn Thâm đang thay giày ở cửa.

Anh ấy tôi, vẻ mặt vẫn bình thản như mọi khi.

“Sao còn chưa ngủ?”

Tôi ấy thật lâu: “Còn thì sao? Tại sao mấy ngày liền không về nhà?”

Cố Ngôn Thâm nhíu mày: “Tống Chỉ, rất mệt, đừng vô cớ chuyện.”

“Anh đã rồi, dạo này công ty rất bận.”

Ánh mắt tôi rơi xuống vết son trên cổ ấy, giọng càng thêm lạnh lẽo.

“Bận cái gì? Bận vụng trộm với thư ký của à?”

Cố Ngôn Thâm lập tức sững người, ánh mắt sắc bén ngước lên tôi.

“Đừng dùng những từ bẩn thỉu đó để về ấy.”

Tôi lạnh, tức đến mức không thốt ra nổi lời nào.

Anh ấy ngồi xuống sofa.

Trong phòng khách rộng lớn, cả hai chúng tôi im lặng thật lâu.

Cuối cùng, vẫn là ấy lên tiếng trước.

“Đã biết rồi, cũng không cần giấu nữa.”

“Anh muốn cho A Hòa một danh phận.”

Tôi ấy, hỏi: “Vậy còn tôi?”

Cố Ngôn Thâm cúi đầu, thậm chí không dám ngẩng lên tôi.

“Tống Chỉ, có lỗi với em.”

“Anh quen A Hòa khi mới mười tám tuổi, ấy đã dành cả tuổi thanh xuân đẹp nhất cho . Năm đó chia tay cũng không phải do ấy muốn, chúng bị ép buộc phải xa nhau.”

“Bây giờ có đủ khả năng cho ấy một tương lai, không muốn bỏ lỡ.”

Cơn giận trong tôi bùng lên, không kìm nổi mà gào lên với ấy:

“Cô ấy có tuổi thanh xuân, còn tôi thì không chắc?”

Cố Ngôn Thâm lại im lặng.

Thật lâu sau, ấy chỉ lặp lại một câu: “Anh có lỗi với em.”

Anh ấy đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn trà.

“Ngôi nhà này, cùng tất cả tài sản đứng tên , em đều có thể lấy hết.”

Đúng là rộng rãi thật.

Vì Nam Thanh Hòa, ấy thậm chí sẵn sàng từ bỏ toàn bộ gia sản của mình.

Tôi chằm chằm vào tấm thẻ, không nhịn bật .

“Cố Ngôn Thâm, còn giả vờ si cái gì nữa?”

Anh ấy dường như không còn muốn thêm bất cứ lời nào với tôi.

Cũng không muốn ở lại căn nhà mà chúng tôi từng chung sống này thêm một giây nào nữa.

Anh ấy đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Ngay trước khi ấy bước ra khỏi căn hộ, tôi hỏi ấy một câu cuối cùng.

“Còn A Hòa của , ấy có thể giống như tôi, chấp nhận một Cố Ngôn Thâm mù lòa không?”

Anh ấy rõ ràng không muốn về điều đó.

Bởi vì điều đó sẽ khiến ấy nhớ lại khoảng thời gian thế giới hoàn toàn tối đen ấy.

Sẽ khiến ấy nhớ lại sự bất lực và tuyệt vọng của chính mình.

Nhớ lại… sự hèn mọn của bản thân.

Vậy nên, giọng ấy không giấu vẻ chán ghét.

“Anh đã khỏi rồi.”

“Nhỡ đâu thì sao?”

Tôi thẳng vào mắt ấy: “Cố Ngôn Thâm, đời này không ai biết trước điều gì.”

Cố Ngôn Thâm quay đầu tôi.

Không biết ấy nghĩ đến điều gì, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng.

“Cô ấy sẽ chấp nhận.”

Giọng ấy chắc chắn.

Sau đó, không chần chừ thêm một giây nào, ấy mở cửa rời đi.

Tôi im lặng rất lâu, rồi khẽ gọi hệ thống.

“Hệ thống, thu hồi lại đôi mắt mà tôi đã đổi trước đây đi.”

【Tích! Nhận cầu của ký chủ, đang kiểm tra trạng sử dụng vật phẩm đổi…】

【Tích! Vật phẩm đổi đang hoạt tốt, có thể thu hồi, đổi lại 20% tiến độ nhiệm vụ. Ký chủ có xác nhận không?】

Lúc trước tôi đã tốn 30% tiến độ nhiệm vụ để đổi lấy đôi mắt này.

Cố Ngôn Thâm, coi như 10% còn lại tôi vứt cho chó ăn.

“Xác nhận.”

Lời vừa dứt, tôi quanh căn hộ trống trải.

Bên ngoài cửa kính sát đất, màn đêm ngày càng sâu.

Trong đầu, hệ thống vẫn đều đặn phát ra giọng máy móc.

【Vật phẩm đang thu hồi, thời gian hoàn tất dự kiến: bảy ngày.】

【Hiện tại tiến độ thu hồi: 1%】

Cố Ngôn Thâm vừa bước ra khỏi thang máy, điện thoại đã đổ chuông.

Là Nam Thanh Hòa gọi.

“Ngôn Thâm, về đến nhà chưa?”

Giọng ấy dịu dàng, đầy lo lắng: “Anh với chị Tống Chỉ nhất định phải bình tĩnh chuyện, đừng nóng giận.”

“Anh biết rồi, mọi chuyện đã kết thúc.”

Cố Ngôn Thâm bật : “Anh đang đến chỗ em đây.”

Anh ấy mở cửa xe, chuẩn bị ngồi vào trong, mắt bỗng nhiên hoa lên.

Anh ấy khựng lại, chớp mắt mạnh vài cái.

Rồi lại trở lại bình thường.

Nam Thanh Hòa nhận ra vẻ khác lạ của ấy: “Sao thế?”

“Không có gì.”

Cố Ngôn Thâm ngồi vào xe, khởi cơ: “Chắc gần đây hơi mệt.”

Anh ấy không hề để tâm đến chuyện này.

Vì với ấy bây giờ, điều quan trọng nhất là nhanh chóng đến bên cạnh Nam Thanh Hòa.

Người mất đi rồi lại tìm lại , mới là người quý giá nhất…

Tôi rao bán căn hộ, rồi tìm một chỗ khác để ở.

Hôm sau, lúc đang dọn nhà, tôi nhận cuộc gọi từ Cố Ngôn Thâm.

Anh ấy ấy để quên đồ trong căn hộ, muốn quay lại lấy.

Tôi nghĩ mình có thể tránh mặt ấy.

Nhưng vẫn chạm mặt nhau trong thang máy.

Bên cạnh ấy, là một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp.

Cô ấy khoác tay ấy, rất tự nhiên tôi chào hỏi.

“Chào chị, em là Nam Thanh Hòa.”

Tôi chỉ liếc họ một cái, không đáp lời, lách người đi thẳng về phía bãi xe.

Gương mặt Nam Thanh Hòa cứng đờ, có chút bối rối siết chặt tay Cố Ngôn Thâm.

Cố Ngôn Thâm cũng nhíu mày.

“Tống Chỉ.”

Anh ấy gọi tôi: “Em có thái độ gì ?”

“Tôi có thái độ gì?” Tôi lạnh: “Sao? Đối diện với hai người, tôi còn phải niềm nở chào đón chắc?”

“Tôi buồn nôn lắm rồi, đừng có đứng trước mặt tôi mà diễn cảnh đôi lứa thâm nữa.”

“Anh chỉ muốn em tôn trọng A Hòa một chút!” Giọng Cố Ngôn Thâm trầm xuống.

“Anh biết mình có lỗi với em, chuyện này không liên quan đến A Hòa!”

“Vốn dĩ, em đã chiếm lấy vị trí của ấy. Người , từ đầu đến cuối, vẫn luôn là ấy.”

“Cô ấy vô tội nhất, không đáng phải chịu sự sỉ nhục này từ em!”

Cô ấy vô tội sao…

Tôi về phía Nam Thanh Hòa, người đang đứng sau lưng ấy.

Gương mặt quả thật rất trong trẻo, thuần khiết. Nhưng trong ánh mắt, lại chẳng che giấu nổi sự toan tính.

Thấy tôi không gì, Cố Ngôn Thâm cũng chẳng muốn phí lời thêm với tôi nữa.

Chỉ lạnh nhạt : “Căn hộ này để lại cho em, muốn xử lý thế nào tùy em.”

“Thẻ ngân hàng đưa em có ba mươi triệu, đủ để em sống sung túc cả đời. Tống Chỉ, không nợ em gì nữa, sau này đừng tìm nữa.”

Nam Thanh Hòa nghe , sắc mặt thoáng sững lại.

“Ngôn Thâm, cho ấy nhiều như sao?”

Cô ta vô thức thốt lên, ngay sau đó nhận ra không ổn, liền vội vàng đổi giọng:

“Chị Tống Chỉ chắc chắn sẽ sống rất tốt. Dù sao thì, người lao vất vả cả đời cũng chưa chắc kiếm số tiền này nhỉ.”

Phải rồi, ấy cho tôi nhiều đến mức ngay cả Nam Thanh Hòa cũng xót ruột.

Sự ghen tị trong giọng ta sắp tràn ra ngoài mất rồi.

Tôi gương mặt giả tạo của ta, chỉ cảm thấy buồn .

Ngước mắt lên, tôi chậm rãi từng chữ với Cố Ngôn Thâm:

“Những lời đó, tôi cũng muốn với . Chúng ta từ đây chấm dứt, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, cũng đừng đến tìm tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...