Khi Ánh Sáng Trở [...] – Chương 1

Mục tiêu công lược của tôi, Cố Ngôn Thâm, vì cứu người mà gặp tai nạn xe, mắt bị mù.

Anh ấy bắt đầu trở nên u ám, nóng nảy, toàn thân như một cây xương rồng đầy gai.

Ngoại trừ tôi, ấy từ chối tất cả mọi người.

Bảy năm gắn bó bên nhau, trong quá trình công lược, tôi cũng đã dành ra chân .

Tôi không nỡ ấy tự hủy hoại chính mình.

, tôi đã dùng toàn bộ điểm tích lũy vất vả kiếm để đổi lấy cơ hội giúp ấy thấy lại ánh sáng.

Sau khi lấy lại thị lực, ấy gần như dốc toàn bộ tâm sức vào công việc.

Về nhà ngày càng muộn, với tôi cũng ngày càng thiếu kiên nhẫn.

Tôi cứ nghĩ là do ấy quá tham vọng sự nghiệp.

Cho đến khi tôi phát hiện ra người phụ nữ mà năm xưa ấy cứu đã vào công ty, trở thành thư ký riêng của ấy.

Sự liều lĩnh bất chấp khi đó, chưa bao giờ là vì chính nghĩa.

Người phụ nữ đó là mối đầu mà ấy không thể quên.

Tôi tận mắt thấy họ quấn quýt hôn nhau ở một góc khuất không ai thấy.

Cố Ngôn Thâm ôm ấy, dịu dàng : “Vì em mà bị thương, chưa bao giờ hối hận.”

Khoảnh khắc đó, bảy năm công lược của tôi hóa thành một trò .

Tôi bỗng thấy mọi thứ thật vô nghĩa, gọi hệ thống: 【Tôi muốn rời đi.】

【Ký chủ, điểm của không đủ.】

【Vậy thì lấy lại đôi mắt đó đi.】

Tôi cũng muốn xem, liệu Cố Ngôn Thâm có thật sự không hối hận hay không.

1

Về đến căn hộ, bên trong trống vắng lạnh lẽo.

Cố Ngôn Thâm vẫn chưa về.

Tôi không như trước đây gọi điện hỏi han nữa, mà cầm túi đi thẳng vào thư phòng.

Lấy chiếc USB trong túi, cắm vào máy tính.

Tôi ngồi trước bàn, mở video trong USB lên xem.

Đó là đoạn ghi hình từ camera giám sát mà tôi bỏ số tiền lớn để mua.

Cũng chính là bằng chứng phản bội của trai tôi – Cố Ngôn Thâm.

Trong video, một đôi nam nữ ôm nhau hôn cuồng nhiệt trên bàn việc.

Người đàn ông chủ áp sát, người phụ nữ bị ghì chặt vào bàn, thở dốc khó khăn.

Tôi không tua nhanh, cũng không bỏ qua.

Chỉ lặng lẽ , khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.

Nhưng đôi tay vòng trước ngực lại vô thức siết chặt lấy vạt áo.

Cơn đam mê trôi qua, người phụ nữ nhẹ nhàng tựa vào lòng ta.

Anh ta đưa tay vuốt ve mái tóc ấy, ánh mắt dịu dàng, tràn đầy thương.

“May mà trước khi đính hôn đã gặp lại em, A Hòa, lần này em đừng hòng chạy trốn nữa.”

Người phụ nữ cảm rơi nước mắt, giọng run rẩy.

“Về sau không liều lĩnh lao ra như nữa, em nghĩ đến cảnh đó là lại sợ hãi…”

Anh ta kiên nhẫn dỗ dành.

“Đừng sợ, mọi chuyện qua rồi.”

“Em xem, bây giờ vẫn ổn, ngay cả bác sĩ cũng đây là một kỳ tích.”

Anh ta dịu dàng nâng mặt ấy lên, nhẹ nhàng lau nước mắt.

“Ông trời cho thấy lại ánh sáng, là để có thể thấy em một lần nữa.”

“A Hòa, vì em mà bị thương, chưa bao giờ hối hận.”

Bốp—

Tôi mạnh tay gập laptop lại.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Tôi hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh lại cảm .

Nhưng trong đầu, vẫn chỉ toàn là hình ảnh vừa mới chứng kiến.

Càng nghĩ, tim càng đau.

Nước mắt không thể nào kìm lại, cứ thế trào ra.

2

Tôi và Cố Ngôn Thâm ở bên nhau bảy năm, dường như ấy chưa bao giờ tôi bằng ánh mắt đó.

Phòng sách tối đen, im lặng.

Chỉ có cảm giác mệt mỏi vô tận đang lan tràn khắp cơ thể tôi.

Giọng tôi khàn đi, gọi hệ thống vẫn luôn lặng im trong đầu: “Hệ thống, tôi muốn về nhà.”

Giọng máy móc lạnh lẽo, không mang chút cảm nào: 【Đang kiểm tra tiến độ nhiệm vụ…】

【Tích! Đã kiểm tra, tiến độ nhiệm vụ của ký chủ chưa hoàn thành, không đủ điều kiện trở về thế giới ban đầu.】

Lời vừa dứt, tôi từ từ mở mắt.

Tiến độ nhiệm vụ chưa hoàn thành…

Tại sao chứ?

À, vì tôi đã dùng nó để đổi lấy điều kỳ diệu mà Cố Ngôn Thâm .

Ngày đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ công lược, hệ thống từng nhắc nhở tôi không lòng với mục tiêu công lược.

Tôi đã ghi nhớ điều đó.

Nhưng tôi quên mất rằng, tôi cũng là con người, cũng có hỉ nộ ái ố.

Lần đầu gặp Cố Ngôn Thâm, ấy chỉ là một chàng trai nghèo.

Thu mình trong căn phòng trọ nhỏ, cặm cụi phát triển phần mềm, khép kín với cả thế giới.

cùng trọ, tôi gần như mỗi ngày đều đổi món nấu ăn cho ấy.

Tìm đủ mọi cách kéo ấy ra ngoài, có lúc chỉ để trò chuyện, có lúc để cùng xem TV.

Mãi đến nửa năm sau, tôi mới thấy ấy nở nụ đầu tiên với mình.

Cố Ngôn Thâm năm 24 tuổi, chưa có sự từng trải như bây giờ.

Anh ấy rất non nớt, rất chân thành.

Chỉ cần vô chạm vào cũng đỏ mặt.

Cũng sẽ tìm đủ cách tặng tôi một món quà nào đó, chỉ để báo đáp bữa cơm tôi nấu.

Trên tầng thượng nhỏ của căn nhà trọ, có lần ấy uống say và tâm sự với tôi.

Nói rằng ấy từng có một mối đầu, là một tiểu thư nhà giàu.

Hai người vì định kiến thế tục mà chia xa.

Anh ấy bảo đó là điều tiếc nuối nhất trong lòng mình.

Lúc đó, tôi giật lấy lon bia trong tay ấy.

Ngồi xổm trước mặt, ánh mắt sáng rực thẳng vào ấy.

“Vậy hai người… còn cơ hội quay lại không?”

Ánh mắt Cố Ngôn Thâm tối đi: “Không thể nào.”

“Vậy tôi thì sao!” Tôi nhích lại gần hơn, gần như ép ấy phải ngẩng đầu tôi: “Cố Ngôn Thâm, tôi thích , thử cân nhắc tôi đi!”

Mặt ấy đỏ bừng, rồi hoảng loạn bỏ chạy.

Cuối năm đầu tiên sống chung, chúng tôi chính thức ở bên nhau.

Trở thành một đôi nhân bình thường mà ngọt ngào nhất giữa lòng thành phố lớn.

Tôi dốc sạch tiền tiết kiệm để cùng ấy khởi nghiệp, cùng ấy thử và thất bại.

Tôi là người duy nhất mà ấy có thể hoàn toàn tin tưởng để giãi bày mỗi khi hoang mang.

Vậy nên sau này khi hệ thống hỏi tôi, tại sao lại lòng?

Tôi nghĩ, có lẽ vì người đàn ông này cũng từng cho tôi thấy phần yếu đuối nhất của ấy.

Và cũng từng thật lòng tôi.

3

Đến năm thứ bảy của nhiệm vụ công lược, Cố Ngôn Thâm đã có sự nghiệp rực rỡ.

Cố Ngôn Thâm của tuổi 31 không còn dễ đỏ mặt nữa.

Tửu lượng của ấy đã tốt hơn, tâm tư cũng sâu xa hơn.

Trước mặt những nhân vật quyền thế, ấy cũng có thể ứng đối thoải mái.

Không ít người muốn mai mối cho ấy, ấy đều từ chối.

Anh ấy sẽ mỉm , giới thiệu tôi với mọi người:

“Đây là tôi, Tống Chỉ. Chúng tôi sắp đính hôn rồi.”

Và rồi, tai nạn xảy ra ngay trước thềm đính hôn của chúng tôi.

Hôm đó, ấy vừa cùng tôi thử lễ phục xong.

Tôi ngẩn người hoàng hôn rực rỡ phía chân trời, định quay sang chia sẻ với Cố Ngôn Thâm thì một tiếng nổ lớn vang lên bên tai.

Quay đầu lại, tôi thấy Cố Ngôn Thâm ngã xuống bên vệ đường, máu loang đỏ cả mặt đất.

Không xa lắm, một người phụ nữ cũng ngã xuống đất, hoảng sợ về phía chúng tôi.

Tôi hốt hoảng gọi xe cứu thương.

Mãi sau này, tôi mới biết toàn bộ sự việc từ lời kể của những người xung quanh.

Cố Ngôn Thâm vì cứu người mà gặp tai nạn này.

Vụ tai nạn đã khiến ấy bị mù vĩnh viễn.

Anh ấy đã dành quá nhiều năm, bỏ ra quá nhiều nỗ lực để đổi lấy sự thăng tiến trong xã hội.

Nhưng ông trời chỉ cần một khoảnh khắc là có thể đẩy ấy trở lại bùn lầy.

Sự chênh lệch này, Cố Ngôn Thâm không thể chấp nhận nổi.

Anh ấy nhốt mình trong phòng, từ chối tất cả mọi người.

Anh ấy cáu kỉnh hất đổ những bữa ăn tôi chuẩn bị.

Cả người như một con nhím đầy gai, đâm vào bất cứ ai muốn tiếp cận.

Nhưng đến những đêm khuya vắng lặng, ấy lại thu hết gai nhọn vào trong.

Anh ấy ôm tôi khóc:

“Tống Chỉ, tại sao số phận lại bất công như …”

“Chúng ta đã vất vả đến mức nào mới có ngày hôm nay…”

Anh ấy với tôi những nỗi không cam lòng.

Từng câu từng chữ đều chất chứa tuyệt vọng.

Anh ấy hỏi tôi:

“Tống Chỉ, em sẽ mãi ở bên chứ? Dù đã trở thành một kẻ mù lòa?”

Giọng thận trọng, xen lẫn thử thách và sợ hãi.

Thế giới của ấy chỉ còn lại bóng tối, khiến ấy vô cùng bất an.

“Em sẽ.” Tôi không chút do dự trả lời.

Không chỉ vì ấy là mục tiêu công lược của tôi.

Mà còn vì… tôi thật sự thấy đau lòng cho ấy.

Vậy nên tôi đã đưa ra một cầu đặc biệt với hệ thống.

Dùng một phần tiến độ công lược của mình để đổi lấy cơ hội giúp Cố Ngôn Thâm thấy ánh sáng một lần nữa

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...