Sau khi trở về, tôi trực tiếp lập nhóm để đảm nhận một dự án mới, dự án kết thúc thành công, tôi thuận lợi thăng chức.
Ba trưởng nhóm dự án dưới quyền tôi, Ngô Bạch là một trong số đó.
Tùng Tùng kể rằng, trong năm tôi đi vắng, các dự án của Ngô Bạch gặp nhiều trắc trở, mấy dự án liên tiếp bị cắt ngang, ta gần như không còn tinh thần.
Anh ta biết tôi và Tùng Tùng thân thiết, nên đã vài lần lén hỏi thăm hình của tôi qua ấy.
Tôi không để ý đến ta.
Một thời gian sau, nghe Ngô Bạch đã ly hôn.
Có lời đồn rằng, vì ta dù đã kết hôn vẫn nhớ nhung cũ, say rượu vẫn lẩm bẩm nhắc tên người cũ, còn giữ ảnh người cũ trong điện thoại, bị vợ phát hiện, thế là dứt khoát ly hôn. Nhà mà vợ ta mua trước hôn nhân chưa sang tên, nên ta ra đi tay trắng.
Mọi người xôn xao.
Có đồng nghiệp cảm thán:
“Không ngờ quản lý Ngô lại si đến .”
Chị trong văn phòng bĩu môi khinh thường.
“Si gì chứ, chỉ là không rõ ràng thôi. Đã lớn tuổi rồi mà tâm tính vẫn chưa trưởng thành.”
Còn tôi chỉ thấy buồn .
Công cốc cả, không biết ta có từng hối hận không.
Nhưng tất cả đều không liên quan đến tôi nữa, nghe chuyện chỉ như một trò .
Tối hôm đó, tan ca muộn, tôi gặp Ngô Bạch đang chờ một mình dưới công ty.
Thấy tôi, tay ta không tự giác vò nhẹ, trông có phần bối rối.
“Thi Vũ, lâu rồi không gặp. Em việc muộn thế này à?”
Tôi liếc ta một cái, rồi bước thẳng qua.
Anh ta đưa tay chắn đường tôi, giọng đầy căng thẳng.
“Thi Vũ, ly hôn rồi. Anh nghĩ… bây giờ em có thể cho một cơ hội không?”
Anh ta cúi mình rất thấp.
Vừa thảm vừa hèn mọn.
Tôi ngẩng đầu ta, không một lời.
Một phút, hai phút.
Dưới ánh của tôi, ánh mắt ta dần hoảng loạn, viền mắt đỏ lên, trông đáng thương vô cùng.
Hừ, thật nực .
Trong cảm, kẻ luôn do dự không đáng tha thứ.
Ngày trước chọn phản bội là ta, bây giờ đứng trước mặt tôi giả vờ đáng thương cũng là ta.
Nếu ta đáng thương, tôi – người bị ta phản bội – có đáng thương không? Còn đã kết hôn với ta thì sao?
Cuối cùng, tôi không trả lời câu hỏi của ta.
Cũng không giống như trước đây ra sức công kích ta.
Thời gian trôi qua tôi đã trở nên bình thản hơn so với lúc mới chia tay.
Còn ta, đối với tôi giờ đây chỉ là một người xa lạ, có cũng mà không có cũng chẳng sao.
Tôi nhẹ nhàng kiên quyết :
“Ngô Bạch, đừng dây dưa với tôi nữa. Điều bao dung nhất tôi có thể cho là không đạp thêm khi đã ngã.”
Sau đó tôi rất ít khi để ý đến ta nữa, tưởng rằng chỉ cần mình không để ý, ta rồi sẽ từ bỏ chấp niệm với tôi và trở lại với cuộc sống của mình, như coi như cũng giữ chút thể diện sau khi chia tay.
Nhưng không ngờ có một ngày ta lại cho tôi thấy con người có thể vô liêm sỉ đến mức nào.
Một buổi chiều nọ, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của ta với hai đồng nghiệp nam trong cầu thang.
“Nghe nhóm dự án mà Giang trưởng nhóm dẫn dắt trước đây, tiền thưởng mấy trăm nghìn.”
“Chậc, ta chẳng phải vì tốt dự án đó mới thăng chức sao.”
“Cho nên , phụ nữ dễ thăng tiến mà. Chứ như bọn mình, cật lực bao nhiêu năm cũng không bằng người ta mặc bớt vài cái áo.”
Tôi khẽ , chuẩn bị lấy điện thoại ra ghi âm để tố cáo mấy kẻ lắm chuyện này.
Bất chợt nghe thấy một giọng quen thuộc.
“Ừ, thật ra tôi biết chút nội .
Lúc tôi nghỉ phép, cờ bắt gặp tổng giám đốc Tiêu và Giang Thi Vũ khoác tay nhau đi vào khách sạn, chắc chuyện thăng chức của ấy là do tổng giám đốc bật đèn xanh.”
“Hả? Thật không ?”
Hai gã tám chuyện tỏ ra hứng thú.
“Tôi tận mắt thấy. Chuyện thế này đâu dám bừa.”
Giọng điệu nghiêm túc của ta khiến độ tin cậy của lời đồn tăng vọt.
Không theo thì bắt đầu tung tin đồn à?
Được thôi, vô thì đừng trách tôi vô nghĩa.
Tôi nhét điện thoại đang ghi âm vào túi, sải bước trên đôi giày cao gót “cộp cộp cộp” bước thẳng đến trước mặt bọn họ, mặc kệ vẻ mặt ngượng ngùng của họ khi thấy tôi, tôi nắm chặt tay Ngô Bạch, vẻ mặt lo lắng.
“Thật sao? Anh thật sự thấy tôi và tổng giám đốc Tiêu khoác tay nhau vào khách sạn sao?”
Ngô Bạch lập tức lúng túng, lắp bắp mãi không nên lời.
Tôi nghẹn ngào tiếp:
“Làm sao đây? Tôi hoàn toàn không nhớ chuyện này, chẳng lẽ tôi đã bị tổng giám đốc Tiêu cưỡng bức lúc không tỉnh táo?
Ngô quản lý, nếu thấy, nhất định phải chứng cho tôi, giúp tôi minh oan.”
Tiếp đó tôi giả vờ định lấy điện thoại gọi 110.
Ngô Bạch thấy tôi thật, vội vàng đưa tay ngăn cản.
“Thi Vũ, không phải đâu.”
“Không phải gì?” Tôi cố hỏi lại.
“Anh không bị cưỡng bức gì cả. Vậy là đang bịa chuyện à?”
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của những người xung quanh, ta vội vàng xua tay.
“Tất nhiên không phải!”
“Đã không phải, thì xin chứng giúp tôi. Nếu tôi thật sự bị cưỡng bức trong lúc không tỉnh táo, bây giờ chính là người cứu tôi.”
Bạn thấy sao?