Ánh mắt cẩn trọng, giọng rụt rè, như thể chỉ cần to tiếng chút thôi sẽ khiến tôi vỡ vụn.
Anh ta đóng cửa, tôi lùi lại.
“Thi Vũ, không cố ý lừa em, chỉ là gia đình ép quá, kết hôn chỉ là kế hoãn binh của .”
Anh ta lo lắng vò tay, vẻ mặt bất an và hối hận, ánh mắt đầy mong đợi tôi, dường như rất để ý phản ứng của tôi.
Bây giờ mới diễn, có muộn quá không?
Tôi đáp lại bằng thái độ nghiêm túc và chân thành.
“Tôi hiểu mà. Vậy nên kết hôn, tôi chia tay, chúng ta coi như xong rồi.”
“Tôi không trách , thật sự.”
Nói xong, tôi quay người rời đi, lại bị ta kéo lại.
“Không phải đâu, Thi Vũ, không muốn chia tay với em…”
Hả?
Ý tôi nghe có đúng không?
Sao lại có những lời khó tin đến ?
“Thi Vũ, nghĩ kỹ rồi. Em nhờ gia đình giúp em mua một căn nhà ở đây, bố mẹ nhất định sẽ chấp nhận em, đến lúc đó sẽ ly hôn.”
Một câu ngắn gọn mà điểm bất hợp lý nhiều đến mức tôi chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Trước đây, Ngô Bạch luôn năng và hành xử chừng mực, chị em trong công ty đều khen là mẫu đàn ông lý tưởng để chung sống. Việc quá đáng nhất từng chỉ là hạn chế chi tiêu của tôi, dạy tôi phải tiết kiệm, cằn nhằn tôi đừng mua những thứ vô bổ không ăn không uống .
Giờ ta lại có thể thốt ra những lời vô lý như , thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Tôi chọn một điểm mấu chốt, nghi hoặc hỏi lại.
“Vậy ý là, muốn tôi người thứ ba sao?”
Anh ta sốt ruột:
“Thi Vũ, không cho phép em tự hạ thấp mình như ! Em không phải là người thứ ba, em là mối đầu của , là ánh trăng trong lòng .”
……
Trời ạ, mấy câu này nghe thật buồn nôn.
Tôi , rất muốn tát ta một cái, sợ âm thanh quá lớn khiến người khác hóng chuyện.
Không ngờ có ngày tôi lại thấy Ngô Bạch bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà những lời trái pháp luật như .
Thấy tôi , ta tưởng vẫn còn cơ hội, liền nhân lúc tôi không để ý mà kéo tay tôi.
“Thi Vũ, em không giận nữa đúng không?”
Tôi bất ngờ rút tay ra khỏi tay ta, dùng hết sức tát mạnh lên mặt ta, “bốp” một tiếng, trên mặt ta ngay lập tức in dấu bàn tay.
Nằm mơ thì thôi, tay chân thì đừng trách tôi không khách sáo.
“Anh không thấy mình vừa muốn thế này vừa muốn thế kia thật đáng xấu hổ sao?
Anh định bao nuôi tôi chắc, hay là có thể sửa luật để hợp thức hóa tội kết hôn hai lần à!
Ai cho cái gan to dám trong nhà có vợ ngoài có người chứ!
Còn muốn nhà tôi mua nhà, đang mơ giữa ban ngày à?
Thật là không biết xấu hổ!”
A! Sảng khoái quá!
Cuối cùng cũng có thể mắng ta thẳng mặt rồi!
Yêu nhau năm năm, chúng tôi chưa từng có những trận cãi vã to tiếng, cũng chưa từng ồn ào.
Tôi luôn nghĩ rằng mình đã may mắn khi gặp một người đàn ông bình thường và ổn định về cảm .
Hừ.
Hóa ra tất cả những điều buồn nôn đều giấu kín trong lòng ta.
Thích diễn đến , kiếp trước chắc là diễn viên ở đoàn kịch Nam Khúc quá.
Tôi đẩy Ngô Bạch, người vừa bị tôi tát sững sờ, ra khỏi phòng trà.
Đứng ở cửa, tôi hướng về phía đồng nghiệp ngoài kia đang ngáp dài, lớn tiếng thông báo.
“Các đồng nghiệp, Ngô Bạch – quản lý Ngô của chúng ta kết hôn rồi, hôm nay tan sẽ mời mọi người ăn đồ Nhật, ai cũng có phần nhé!”
Nói xong tôi ngọt ngào, quay người rời đi, mặc kệ vẻ mặt bối rối và xấu hổ của Ngô Bạch sau lưng.
Anh ta không phải thích tiết kiệm sao, thì cứ để dành tiền mời khách đi.
Đồng nghiệp ai nấy đều vui mừng, rối rít chúc mừng.
“Chúc tân hôn vui vẻ, quản lý Ngô! Cảm ơn bữa ăn đại tiệc nhé!”
“Chẳng nghe có , sao kết hôn rồi, thật nhanh gọn!”
“Chú rể thật hào phóng, tối gặp nhé.”
Ngô Bạch đứng sau lưng tôi, muốn khóc mà không dám khóc, cũng không dám mở miệng từ chối.
Buổi tối, tôi và Tùng Tùng ngồi trong nhà hàng Nhật có giá trung bình 559 một người, ăn uống no nê.
Ngô Bạch trước mặt đồng nghiệp vẫn giữ tác phong đàng hoàng lịch sự.
“Hương vị ổn chứ? Cần gì cứ tôi gọi thêm.”
Đồng nghiệp đồng thanh hưởng ứng, cảm ơn ta đã mời.
Khi thanh toán xong, ta nhân lúc mọi người không ý, lặng lẽ ghé sát tôi.
“Thi Vũ, biết em giận nên mới , không trách em.
Hôm nay bỏ ra hơn mười ngàn coi như mời em ăn, chỉ cần em nguôi giận, tha thứ cho là .
Vì em, tiêu bao nhiêu tiền cũng không tiếc.”
Anh ta nháy mắt, đầy vẻ mong đợi.
Ồ, chia tay rồi thì tiêu bao nhiêu cũng , lúc còn bên nhau chỉ biết bảo tôi phải tiết kiệm.
Nhìn bộ dạng vừa tiếc tiền vừa giả vờ hào phóng của ta, tôi chỉ thấy buồn .
Đã là tiêu bao nhiêu cũng , thì mình cứ tiếp tục thôi.
Tôi nâng giọng tám bậc.
“Sao lại đặt luôn cả phòng KTV tầng trên nữa à, quản lý Ngô đúng là chịu chơi quá. Mọi người phải chơi thật vui, chưa vui chưa về!”
Nụ của Ngô Bạch lập tức đông cứng trên mặt, mãi sau mới gượng gật đầu.
“Vâng vâng, mọi người cứ thoải mái.”
Trên bàn rượu, có người đề nghị chơi trò “Thật hay Thách”.
Chơi vài vòng, Tùng Tùng bắt Ngô Bạch.
Bạn thấy sao?