Tôi và Ngô Bạch trong công ty đã hai năm, trước mặt đồng nghiệp chưa từng chuyện, không ai biết chúng tôi đang nhau, mỗi lần tan muốn đi cùng cũng giống như tiếp bí mật của đặc vụ.
Vì chuyện này tôi đã lén xấu sếp không ít.
Nhưng bây giờ lại, quyết định của sếp thật là sáng suốt!
Nếu khi đó công khai đương, thì giờ tôi chẳng phải sống dưới ánh mắt thương của cả công ty sao?
Nhìn kìa, ta bị trai bỏ, còn phải ngày ngày việc chung với ta, thật đáng thương.
Nếu thế thì thà để tôi chết xã hội luôn còn hơn.
May mà sếp cứu mạng tôi!
Tuổi trẻ đã có tầm xa thế này, không biết ấy đã trải qua những gì!
Vài ngày sau, Tiêu Tiêu gọi điện cho tôi.
Vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng hét chói tai của ấy, tôi giật mình suýt rơi điện thoại.
“Giang Thi Vũ, vé số của bọn mình trúng rồi!”
“Bao nhiêu?”
Hả?
Lại có chuyện tốt như thế này sao?
Chẳng lẽ đúng là trường thất ý, sòng bạc đắc ý?
“Ba nghìn…”
“Ba nghìn tệ à? Nhiều sao, bọn mình cầm số tiền này đi ăn ở nhà hàng Tây bên kia nhé, không đủ mình bù thêm chút.”
“Mươi!”
Gì cơ?
“Là ba mươi triệu, không phải ba nghìn tệ đâu con ngốc à!”
Á á á á!
Phát tài rồi phát tài rồi!
Đây là lần đầu tiên tôi không dựa vào bố mà có nhiều tiền đến !
Tắt điện thoại, tôi cầm máy tính bấm nát phím, trừ thuế vẫn còn hơn 24 triệu, tôi và thân mỗi người hơn 12 triệu… chẳng phải sẽ thành tiểu phú bà sao?
Nghĩ lại, tôi và Ngô Bạch chắt chiu tiết kiệm suốt 5 năm, số tiền gom còn chưa bằng lẻ tiền thưởng lần này, thật đúng là trớ trêu thay!
Nếu đây là cái giá phải trả cho việc chia tay, thì tôi thật sự không ngại chia tay thêm vài lần nữa!
Hỏi các trẻ hiện đại sao để vượt qua bóng đen thất ?
Lấy tiền quăng vào ấy, quăng thật mạnh, ấy sẽ cho thấy khả năng phục hồi tâm lý của phụ nữ mạnh mẽ đến nhường nào!
Nhưng mà…
Nếu để Ngô Bạch biết tôi phát tài sau khi ta kết hôn, không biết ta sẽ nghĩ gì nhỉ.
Chắc chắn ta sẽ vui mừng cho tôi lắm.
Hê hê hê.
Đổi vé trúng thưởng xong, tôi trở lại Bắc Kinh đã là một tuần sau kỳ nghỉ.
Đồng nghiệp “đồng phạm” Tùng Tùng của tôi – người đồng hành trong việc lười biếng – cuối cùng cũng đợi tôi đi trở lại.
Cô ấy là người duy nhất trong công ty biết tôi và Ngô Bạch từng nhau, giờ còn biết chuyện Ngô Bạch kết hôn, háo hức chờ đón “tin tức nóng hổi” từ tôi.
Nhưng chưa kịp để tôi bày trận kể chuyện, đã bị sếp gọi vào phòng việc trước.
Haizz, chuyện gì đến rồi cũng đến.
Tôi cúi đầu, lén liếc sếp.
Tiêu Dật Châu ngồi trên ghế, im lặng không , chỉ gượng gạo tôi.
Ánh mắt của ta tôi sởn gai ốc, tôi lấy hết can đảm mở miệng trước.
“Sếp, xin lỗi ạ! Tôi không nên gọi điện cho khi đang say rượu.”
“Tâm trạng ổn hơn chưa?”
Hửm?
Hôm nay sếp vô lương tâm sao lại có chút dịu dàng ?
“Tốt… tốt hơn rồi ạ.”
“Em phải học cách điều chỉnh tâm trạng.
Anh biết chuyện trai bất ngờ kết hôn đã ảnh hưởng không nhỏ đến em.”
A… Trong cuộc điện thoại đó tôi còn cả chuyện này cho ấy biết sao?
“Nhưng em còn có sự nghiệp nữa mà.
Không còn , lại còn mất lòng sếp, mất luôn sự nghiệp, chẳng phải càng thảm hơn sao?”
Anh ta đang đe dọa tôi đấy à?
Chắc chắn là thế rồi!
Tiếc là khí chất của sếp quá mạnh, áp lực khiến tôi quên mất rằng mình giờ là một tiểu phú bà có thể phản kháng.
“Vâng vâng vâng, sếp … đúng.”
Anh ta liếc tôi một cái đầy ẩn ý, tôi lập tức ngậm miệng.
“Nhân dịp em bị “cắm sừng”, chuyện đương nơi công sở tôi không truy cứu nữa.”
Ôi, tạ ơn trời đất.
“Nhưng”
“Chuyện em gọi điện thoại nửa đêm mùng Hai Tết bắt tôi liên lạc với Ngô Bạch để ta gọi lại cho em, đã hỏng kỳ nghỉ hoàn hảo của tôi.”
“Phải đền bù.”
Hả?
Tôi?
Thì ra Ngô Bạch gọi lại cho tôi là do bị sếp ép sao?
Thì ra ta nghe điện thoại của sếp lại không nghe của tôi?
Lượng thông tin bất ngờ quá lớn khiến “CPU” của tôi có chút quá tải, lơ ngơ đồng ý với cầu vô lý của sếp.
Buổi chiều, tôi bị Ngô Bạch chặn ở phòng pha trà.
Chỉ trong mấy chục ngày ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi cẩn thận quan sát ta, muốn xác nhận xem có phải người vui vẻ thì tinh thần sẽ rạng rỡ hay không.
Anh ta không còn sự tự tin và hào phóng như trước, cũng chẳng có chút niềm vui nào của người vừa mới kết hôn.
Bạn thấy sao?