Khi Anh Kết Hôn [...] – Chương 2

Khi tôi đến, ấy đã gọi đầy một bàn rượu.

“Cậu định gì đấy? Không phú nhị đại nữa mà chuyển sang vang đỏ à?”

Cô ấy dựa vào ghế sofa, vắt chân, dáng vẻ đại tỷ, ánh mắt đầy thương xót tôi.

“Chị hôm nay sẽ uống cùng cậu say mèm!”

Tôi nhún vai, thờ ơ.

“Tôi không uống đâu, chẳng qua là trai lấy vợ thôi, có gì to tát đâu.”

Nửa tiếng sau.

Tôi ôm chai rượu, khóc như mưa.

“Anh ta dựa vào cái gì mà cắm sừng tôi! Tôi đã chấp nhận bỏ qua việc bố mẹ ta năng hỗn xược, ta dựa vào đâu mà lén lút cưới người khác, thậm chí còn không có dấu hiệu gì!”

Tiêu Tiêu vung tay.

“Nhất định là cậu quá ngốc, không phát hiện ra!

Tôi không tin ta chỉ cần 3 ngày để quen người khác rồi kết hôn, ta là Tia chớp chắc!”

Tôi khóc đến nỗi nước mắt lưng tròng.

“Tôi rất thích cuộc sống cùng ấy kiếm tiền, tiết kiệm. Chúng tôi có mục tiêu chung, thỉnh thoảng ấy lại cho tôi bất ngờ nhỏ, cuộc sống ấy khiến tôi cảm thấy yên tâm.”

“Tôi không biết tại sao ấy lại như .”

Tiêu Tiêu lảo đảo đứng dậy, một tay chống hông, một tay chỉ vào tôi.

“Không biết thì phải hỏi rõ ràng, bất kể là lý do gì, không thể mơ hồ mà bị cắm sừng !”

“Nào, chị đây sẽ cùng cậu gọi điện thoại!”

Tôi trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu uống cạn ly rượu, gọi cho Ngô Bạch. Tiêu Tiêu đúng, không thể chia tay mơ hồ như .

Tôi nhất định phải biết, tôi thua ở điểm nào.

Chỉ là không ngờ, vào lúc quan trọng thế này ấy vẫn không nghe máy.

Đã hơn 9 giờ rồi, sao còn không nghe điện thoại?

Tôi chợt nhớ ra điều gì, vội lật lại video mà Tiêu Tiêu gửi.

Thời gian đăng tải là hôm nay.

Ra .

Hóa ra trong lúc tôi đang say sưa khóc lóc vì , thì ta đang phòng hoa chúc phải không.

Hừ, cái tính nóng nảy của tôi sao có thể để ta yên ổn .

Tôi cầm điện thoại, bắt đầu gọi liên tục.

Không biết đã gọi bao nhiêu lần, cuối cùng ta cũng gọi lại.

Nhìn tên ấy nhấp nháy trên màn hình, tôi bỗng tỉnh táo lại, thậm chí còn thấy hơi hồi hộp.

“Alo.”

Tôi cố giả vờ bình thản, không chút bận tâm.

“Thi Vũ, em đã biết hết rồi sao?”

Ồ? Vào thẳng vấn đề à?

Đồ đàn ông khốn nạn.

Tôi vẫn giữ bình tĩnh.

“Chúc tân hôn vui vẻ nhé.”

……

Anh ta không gì.

Một lúc sau, trong điện thoại vang lên giọng của ta.

“Cảm ơn.”

Cảm ơn?

Cảm ơn!

Anh có dám trơ trẽn đến mức cảm ơn với tôi không?

Những cảm tôi cố nén lúc trước lúc này bùng phát toàn bộ, giọng tôi bỗng cao vút, đã không còn để ý đến sĩ diện hay không nữa.

“Cảm ơn? Anh thật sự không định giải thích gì à?

Nhưng thôi cũng không cần giải thích nữa, tôi đã thấy tận mắt, dù gì tôi cũng không muốn nghe!

Đã , đã kết hôn rồi, chúng ta tự chia tay.

Đồ đạc trong căn phòng , chờ sau Tết đi lại tôi sẽ về lấy.

Từ nay về sau, ở công ty chúng ta xem như không quen biết.”

Ngay khoảnh khắc cúp máy, tôi như quả bóng bay bị kim chích xì hơi, hoàn toàn sụp đổ.

Năm năm cảm, cuối cùng cũng kết thúc trong một cuộc điện thoại không đầu không đuôi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, khiến tôi chẳng còn cảm giác thực sự thất .

Thấy tôi ngẩn người, Tiêu Tiêu tranh thủ an ủi.

“Một triết gia từng , thời điểm tốt nhất để chia tay chính là bây giờ.

Cậu nên mừng đấy, ta chỉ lén lút kết hôn thôi, chứ không phải lén lút phát tài.

Nếu không cậu nghĩ xem, có phải còn lỗ hơn không?”

Tôi ngửa đầu uống một hớp rượu, lời của Tiêu Tiêu thật có lý.

Rạng sáng, hai đứa dìu nhau rời khỏi quán.

Ngẩng đầu, tấm biển phát sáng của cửa hàng bán vé số đối diện đường đập vào mắt.

Từ khi Ngô Bạch, dưới ảnh hưởng của ấy, tôi rất ít khi tiêu tiền vào những thứ có thể mang lại giá trị tinh thần như thế này.

Tôi kéo Tiêu Tiêu lao vào cửa hàng vé số, ôm một đống vé số và vé cào mang về nhà.

Tỉnh lại lần nữa đã là trưa hôm sau, tôi cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt do say rượu, lôi điện thoại ra xem.

Đêm qua tôi đã gọi cho Ngô Bạch mấy chục cuộc, thậm chí còn gọi cho sếp một cuộc điện thoại kéo dài 28 phút.

Cái quái gì ?

Tôi đã gì?

Sao lại có thể trò chuyện với sếp lâu như ?

Có ai không, mau lấy ký ức này của tôi đi!

Sếp tôi họ Tiêu, trẻ tuổi tài cao.

Nhìn bề ngoài ấy, chuẩn chỉnh kiểu doanh nhân tinh 28 tuổi, cách ấy việc, lại giống như ông lão hơn 60 tuổi ngồi đánh cờ ngoài phố.

Không biết ấy nghĩ gì, mà lại cấm đương công sở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...