13,
Mấy ngày sau, tôi tang lễ cho chị họ, đáp ứng di nguyện của chị ấy, thả tr o c ốt của chị theo gió, hi vọng kiếp sau chị ấy có thể tự do tự tại giống như .
Còn tôi, sau khi lo mọi chuyện đâu vào đấy, tôi lại quay về cuộc sống thường ngày của mình.
Tôi việc không ngừng nghỉ để kiếm tiền, hi vọng một ngày nào đó, nếu tôi không may phát b ệnh, tôi sẽ có đủ tiền để lo liệu cho chính mình.
Không ngờ, ngày nọ tôi tan , Tề Tư Niên đã không gặp mặt ba tháng bỗng xuất hiện dưới lầu nhà tôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi, “Sao lại tới đây?”
Tề Tư Niên không trả lời, chỉ đưa tôi một tập tài liệu.
“Đây là gì?”
“Báo cáo phẫu thuật cắt ống dẫn tinh, bác sĩ , kết quả báo cáo sau khi phẫu thuật ba tháng sẽ chính xác hơn.”
Tôi giật nảy mình, “Anh gì cơ? Anh gì?”
Tề Tư Niên rất bình tĩnh, “Chỉ là thắt ống dẫn tinh mà thôi, em không cần phải kinh ngạc đến mức này chứ.”
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của , tôi tức đến mức không nên lời.
“Anh đ i ê n rồi! Tề Tư Niên, còn trẻ như , thế mà lại bị thiến rồi?”
Tề Tư Niên nhàn nhạt , “Bác sĩ bảo chỉ không thể sinh con mà thôi, không ảnh hưởng đến sinh hoạt t ình d ục.”
“Con mẹ nó đây là chuyện bình thường à? Chuyện lớn như mà là ?”
Thật sự tôi rất áy náy.
Nhưng Tề Tư Niên lại không cảm thấy có vấn đề gì.
“Anh nghĩ kĩ rồi, những trăn trở trong lòng em vẫn luôn ở đó, cho nên gì em cũng sẽ không tin, vì , phải hành để em biết muốn ở bên em đến nhường nào. Còn chuyện tương lai, em không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Nếu một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em cứ yên tâm, đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nếu có thể vượt qua, vẫn sẽ ở bên em, nếu không thể, hai chúng ta cũng sẽ không hối hận.”
“Nhưng mà… không biết tôi có thích hay không, có muốn ở bên hay không, mà vì tôi đến bước này, có đáng không? Tôi cũng không cảm thấy tôi có mị lực đến mức này, đến mức vì tôi mà đến bước này.”
Tề Tư Niên tôi .
“Em còn nhớ hôm đó hỏi em tại sao lại từ chối người mà em thích không? Mặc dù em rất nhiều lý do để từ chối , em lại không hề em không thích . Điều này chứng tỏ, trong lòng em có . Vì … em có muốn buông bỏ tảng đá trong lòng để ở bên không?”
Nghe Tề Tư Niên đến đây, nước mắt tôi đã rơi đầm đìa.
Tôi chưa từng thích ai đến mức này.
Cũng chưa có ai vì thương tôi mà đến mức này.
Anh ấy đã bước chín mươi chín bước, thì tôi cũng sẽ vì mà bước nốt một bước còn lại.
Còn chuyện sau này, để sau này đi.
Bạn thấy sao?