Khi Anh Đến Bên – Chương 7

10,

Tôi xấu hổ đến mức chạy thật nhanh lên lầu, nhớ lại lần đầu tiên gặp .

 

Hôm đó, tôi đặt đồ ăn bên ngoài, sau đấy thì một đống c ảnh s át gõ cửa đi vào.

 

Tề Tư Niên hỏi thăm hình của tôi, mặc dù bình thường tôi là loại người nông cạn, mê trai đẹp, ngày hôm đó tôi không dám ngẩng đầu lên .

 

Bởi vì quá mất mặt.

 

Ai ngờ chúng tôi lại dây dưa lâu như cơ chứ.

 

Hôm nay tôi từ chối , nếu không buồn chút nào thì là dối.

 

Dù sao ấy cũng là một người đẹp trai, dáng đẹp, tốt bụng, quan tâm đến mọi người, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác mà…

 

Nhưng tôi phải cứng rắn, không ảnh hưởng đến nửa đời sau của .

 

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên tôi nhận cuộc điện thoại khẩn cấp của b ệnh v iện.

 

“Alo, Tống, chị sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, tranh thủ đến gặp ấy lần cuối nhé.”

 

Nghe đến đây, dòng suy nghĩ của tôi khựng lại một giây, sau đó tôi giống như một người đ / iên chạy thật nhanh đến b ệnh v iện.

 

Chị họ cũng giống như dì, chị sắp rời đi rồi.

 

Khi tôi đến nơi, chị ấy đã bỏ lại tôi một mình trên thế gian rồi.

 

Tôi bàng hoàng đứng bên t / h / i t / h / ể của chị, thân thể gầy gò yếu ớt của chị, nước mắt cứ thể trào ra.

 

Không ngờ lần cuối tôi và chị ấy nhau vẫn có người đến rắc rối.

 

11,

“Tiểu Chỉ, lâu rồi không gặp, còn nhớ cậu không?”

 

Trông thấy Hạ Minh, sắc mặt tôi lập tức lạnh xuống, “Ông đến đây gì?”

 

Đây chính là người trước kia từng không để ý chuyện dì tôi mắc bệnh.

 

Ông ta ông rất dì, muốn bên dì một đời, cùng dì đối mặt với sinh lão bệnh tử.

 

Ông ta theo đuổi dì rất nhiều năm, dì tôi đã rung trước sự chân thành của ông ta, dì bắt đầu tin tưởng vào .

 

Khi mới kết hôn, ông ta đối xử với dì rất tốt, chị tôi chính là kết tinh của họ.

 

Nhưng sau khi sinh, cơ thể của dì đột nhiên chuyển biến xấu, cuối cùng chẩn đoán mắc b ệnh u / n / g / t / h / ư.

 

Từ đó, cảm của Hạ Minh bỗng thay đổi.

 

Sau khi biết số tiền chữa bệnh cho dì bằng số tiền tiết kiệm dưỡng già của ông ta, ông ta lập tức tìm nhân bên ngoài, có con với tiểu tam, sau đó đón tiểu tam và con riêng về nhà, ép dì tôi ly hôn, khiến dì đau lòng như đ ứt từng khúc ruột.

 

, tôi rất hận người đàn ông tổn thương dì này.

 

“Ông ly hôn với dì tôi từ lâu rồi, cậu cái gì mà cậu? Ông đến đây cái gì?”

 

“Cậu đến gì hả? Đương nhiên là tiễn con bảo bối của cậu đoạn đường cuối cùng rồi.”

 

Tôi dùng ánh mắt châm chọc ông ta.

 

“Từ khi ly hôn với dì, ông đã bao giờ đến thăm chị ấy chưa? Lúc chị ấy còn sống ông không chân trọng, bây giờ chị ấy mất rồi ông đến đây diễn cảnh cha ấm áp cái gì?”

 

Nghe những lời này, thằng nhóc sau lưng Hạ Minh lập tức nổi giận.

 

“Mày ăn với cha tao kiểu gì đấy? Cha tao tốt bụng muốn đến tiễn đưa chị tao đoạn đường cuối cùng, mày là cái thá gì mà đòi quản? Nói cho cùng, bọn tao mới là người một nhà, mày có quyền gì mà lên tiếng? Mày bài xích bọn tao như thế, có phải muốn một mình nuốt hết tài sản của chị tao không?”

 

Thì ra họ đến đây vì tài sản của chị tôi. 

 

Chị ấy tuổi trẻ tài cao, kiếm rất nhiều tiền, tự mua xe, mua nhà. Thậm chí sau khi chị ấy bị b ệnh cũng chưa từng phải vay mượn bên ngoài, tất cả đều do chị tự chi trả.

 

Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng , “Nếu các người đến đây chỉ vì tài sản của chị tôi thì uổng phí công sức rồi. Tất cả tài sản của chị đều dùng để trả tiền th / uốc men, tiền nằm viện, số tiền còn lại chị cũng viết trong di chúc rồi, tất cả số tiền còn lại của chị đều quyên góp vào quỹ từ thiện để giúp đỡ b ệnh nhân u n g t h ư rồi.”

 

Hạ Minh không tin lời tôi .

 

“Mày đừng có lừa tao, chị mày thương mày như thế, gì có chuyện không chia tiền cho mày? Còn nữa, tao không tin mày, nếu hôm nay mày không nhè tiền của con tao ra, tao sẽ gọi c ảnh s át đến bắt mày!”

 

“Haha, báo c ảnh s át đúng không? Được, tôi báo hộ ông.”

 

Nói xong, tôi lập tức lấy điện thoại ra báo c ảnh s át.

 

Nhưng số điện thoại tôi gọi không phải 110, mà là gọi cho… Tề Tư Niên.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...