9,
Từ hôm đó, thái độ của Tề Tư Niên với tôi bình thường hơn nhiều.
Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, tôi không đến Tề gia dạy thêm nữa, nên chúng tôi cũng ít gặp mặt nhau hơn.
Nhưng ngoài ý muốn là mẹ Tề nhận ra sự tiến bộ của Tiểu Cảnh nên mời tôi đến nhà ăn cơm.
Đối mặt với sự nhiệt của người lớn, tôi cũng không tiện từ chối nhiều lần, nên thi thoảng sẽ đến Tề gia ăn một bữa cơm.
Có qua có lại, sau mỗi bữa ăn tôi sẽ chủ dạy Tiểu Cảnh một chút.
Mỗi lần như Tề Tư Niên đều ở bên cạnh giám sát, ấy sợ em trai mình nghịch ngợm b ắt n ạt tôi, khiến tôi dở khóc dở .
Thế là hôm nay khi đưa tôi về, tôi với , “Không phải đã với rằng tôi không bị b ệnh rồi sao? Vậy mà vẫn chăm sóc tôi như một đứa trẻ ấy?”
Ánh mắt của Tề Tư Niên ngại ngùng đi nơi khác, “Quen rồi.”
“Tôi cảm thấy có thể sửa thói quen này một chút.”
Nhưng Tề Tư Niên lại nghiêm túc , “Tôi cảm thấy không cần đổi, như này rất tốt.”
“Hả, tại sao?”
“Ừm, em có thể coi như đây là một trong những phương thức tôi theo đuổi em.”
!!!
Sau khi nghe những lời này, nếu không phải tôi đã thắt dây an toàn, có lẽ tôi sẽ kinh ngạc đến mức nhảy luôn từ trên ghế xuống.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, tâm trạng tôi lập tức trầm xuống.
Bởi vì loại người như tôi chỉ biết mang đến tai họa cho người khác.
Bà ngoại, mẹ, dì tôi đều q u a đ ờ i vì bị u n g t h ư.
Ngay cả chị họ tôi, chị ấy bị u n g t h ư cũng là do di truyền.
Tôi khá may mắn vì tạm thời chưa phát hiện ra triệu chứng gì.
Nhưng vì nhà tôi có căn b ệnh di truyền này nên rất khó mà , nếu một ngày nào đó cơ thể tôi lại xảy ra chuyện thì sao?
Kể cả tôi không có vấn đề gì đi chăng nữa, rất có thể sẽ di truyền cho đời sau.
Tôi không dám đánh cược.
Bởi nên mục tiêu của cuộc đời tôi là tận hưởng bao nhiêu thì tận hưởng, không kết hôn, không sinh con, không chậm trễ đến người khác, không di truyền b ệnh tật cho đời sau.
Vậy nên… khi nghe thấy lời bộc bạch của Tề Tư Niên, mặc dù trong lòng tôi có chút vui vẻ, tôi không thể đáp lại cảm này.
Thế là tôi ngượng ngùng , “Đừng nữa, c ảnh s át Tề.”
“Anh rồi, gọi tôi là Tư Niên là .”
Tề Tư Niên cũng nhận ra sự phản kháng của tôi, không quan tâm mà chỉ mỉm .
“Anh chỉ theo đuổi em thôi, em đừng cảm thấy có gánh nặng gì. Em có thể đồng ý, cũng có thể từ chối, có thể chấp nhận cả hai. Nhưng đề nghị em có thể xem xét biểu hiện của trước rồi từ chối cũng chưa muộn. Biết đâu hai ta lại hợp nhau thì sao?”
Nghe những lời này, thật sự tôi cảm thấy không thoải mái…
Nếu gia đình tôi không có căn b ệnh này, dựa vào những ấn tượng tốt đẹp của tôi về Tề Tư Niên, thật sự tôi muốn cho và mình một cơ hội tìm hiểu nhau.
Phù hợp sẽ ở bên nhau, nếu không thì chia tay.
Tình vốn chỉ đơn giản như .
Nhưng vì có căn b ệnh này, nên tôi không dám thân thiết với ai.
Kể cả là bè, đồng nghiệp, tôi cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định.
Tề Tư Niên… là ngoài ý muốn.
Lúc này, trái tim tôi đang đập rất nhanh, nhanh đến mức tôi chỉ muốn chạy trốn.
Vì , sau khi đến nơi, tôi nhanh chóng xuống xe rồi rời đi.
Nhưng Tề Tư Niên ngăn tôi lại, “Tống Chỉ, đợi đã.”
Tôi còn tưởng ấy muốn tiếp tục tấn công, không ngờ đi đến bên cạnh tôi, cởi áo khoác ra rồi buộc bên hông tôi, hơi mất tự nhiên , “À… váy của em bẩn rồi.”
Khá lắm, chắc là vì thổ lộ nên dọa cho bà dì của tôi chạy ra đây mà.
Bạn thấy sao?