7,
Ngày cuối cùng tôi dạy thêm cho Tiểu Cảnh, tôi nhận điện thoại của đồn c ảnh s át.
Là cấp trên của Tề Tư Niên gọi tới.
Mục đích của cấp trên gọi tới là muốn tìm hiểu rõ vụ việc Tề Tư Niên cứu Sài Quyên hôm đó.
Sài Quyên chính là người phụ nữ lần trước ép Tề Tư Niên phải chịu trách nhiệm ấy.
Nghe năm nay ta đã ba mươi sáu tuổi rồi, chưa từng kết hôn, cũng rất bài xích việc kết hôn.
Mấy ngày nay, cả nhà chị ta hỏi thăm nơi việc của Tề Tư Niên, hôm đây đến đây ép phải cưới chị ta.
Sau khi bị từ chối, bọn họ gọi điện lên đường dây nóng để tố cáo.
Họ Tề Tư Niên mượn cớ cứu người để s àm s ỡ chị ta, cho nên phía trên cử người phía trên xuống điều tra.
Hôm nay bọn họ gọi điện cho tôi đến đồn để nhân chứng.
Dạo này Tề Tư Niên không ra mặt vì muốn né tránh Sài Quyên.
Anh không dám đi , cũng chẳng dám về nhà.
Khi tôi đến đồn c ảnh s át, trông thấy chật vật cực kỳ.
Bên cạnh còn có một nhà ba người Sài Quyên.
“Các người có gọi ai đến cũng vô ích! Con tôi Tề Tư Niên s àm s ỡ nó là s àm s ỡ! Các người đừng tưởng kiếm vài người đến lung tung là có thể thoát tội! Con tôi trước giờ luôn giữ mình trong sạch, từng này tuổi còn chưa từng đương bao giờ, Tề Tư Niên nhất định phải chịu trách nhiệm với nó!”
Trông thấy cảnh này, tôi tức giận đến mức muốn nhảy đến gặm nát đầu c hó của bọn họ.
Mặc dù không có bằng chứng, một nhà Sài Quyên vẫn lối khóc lóc om sòm.
Tóc của cha Sài Quyên đã bạc trắng, mẹ chị ta trông cũng không khỏe, bắt giữ bọn họ là chuyện không thể.
Trong lúc mọi người đang đau đầu suy nghĩ, tôi chợt lóe lên một cách giải quyết.
8,
Tôi bước lên phía trước, tỏ vẻ đáng thương Sài Quyên, “Chị ơi, sao chị cứ nhất quyết muốn c ướp trai của tôi ? Nếu chị c ướp ấy đi, tôi phải sao đây?”
Thấy tôi tỏ vẻ đáng thương, Sài Quyên cũng bắt đầu trà khóc trà lóc.
“Nhưng em còn trẻ mà em , chị ba sáu tuổi rồi, chị mà không lấy chồng thì người khác sẽ chị không gả ra ngoài . Em chia tay với c ảnh s át Tề chắc chắn sẽ tìm người tốt hơn, coi như chị cầu xin em đấy, em có thể nhường Tư Niên cho chị không? Đời này chị còn chưa biết mùi đàn ông là như thế nào đâu.”
Nói xong, chị ta quỳ xuống trước mặt tôi.
Tề Tư Niên nhíu mày, muốn tới giúp đỡ tôi, tôi dùng ánh mắt bảo đừng tới đây.
Sau đó, tôi cũng quỳ sụp xuống.
Kể lại thì chậm chứ thì nhanh lắm, tôi dùng một tay tháo tóc giả ra, lộ ra cái đầu bị cạo trọc sạch bong.
Sau khi thành công khiến mọi người kinh ngạc, tôi nước mắt đầm đìa kéo Sài Quyên.
“Nhưng chị ơi, em bị u n g t h ư, còn đang phải hóa trị, Tư Niên là nguồn lực duy nhất để em tiếp tục sống.”
“Nếu không có ấy ở bên viên, cổ vũ, em đã sớm không muốn sống nữa rồi. Vậy nên, cầu xin chị đừng c ướp ấy đi không?”
Lời này của tôi khiến tất cả sợ ngây người.
Trong đó bao gồm cả Tề Tư Niên.
Trong mắt không giấu sự kinh ngạc.
Sài Quyên rất không cam lòng.
“Nhưng chị hơn ba mươi tuổi rồi, đến tuổi phải kết hôn rồi. Em không biết đâu, những người mà bà mối giới thiệu cho chị đều không đáng tin chút nào, chị chỉ biết, Tư Niên là người tốt. Hay là… em , chị cho em ít tiền, em nhường Tư Niên cho chị không?”
“Không , em không cần tiền, em chỉ cần Tề Tư Niên thôi. Hay là thế này đi… bác sĩ em không sống bao lâu nữa, chị chờ đến lúc em c / h / ế / t rồi hẵng mang ấy đi không? C ướp đoạt nhân duyên của người khác rất ảnh hưởng đến âm đức của mình. Em còn trẻ, em không quan tâm những chuyện này, em nghĩ cha mẹ chị sẽ hiểu. Đoạt đồ của người c / h / ế / t có thể sẽ phải dùng mạng để trả đó.”
Nghe đến đây, cha mẹ Sài Quyên đành kéo chị ta về.
Xem ra, bọn họ từ bỏ việc ép Tề Tư Niên con rể rồi.
Đúng là đối phó với tiểu nhân phải dùng mưu hèn kế bẩn.
Đợi đến khi mọi người rời đi, tôi nhanh nhảu đến tranh công, “C ảnh s át Tề, tôi giúp giải quyết một việc lớn rồi đó, muốn báo đáp tôi thế nào đây?”
Không ngờ một giây sau, Tề Tư Niên ôm chặt lấy tôi.
Đầu óc tôi ngưng đọng trong nháy mắt.
“C ảnh s át Tề, sao thế?”
Thật lâu sau, Tề Tư Niên mới buông tay ra.
Anh nhặt tóc giả cả tôi lên, cẩn thận phủi bụi trên đó, sau đó dịu dàng đội lại tóc cho tôi.
“Đi thôi, tôi đưa em về nhà trước. Còn nữa… sau này đừng gọi là c ảnh s át Tề, gọi tôi là Tư Niên là .”
Sau khi lên xe, Tề Tư Niên lại dùng ánh mắt phức tạp tôi lần nữa.
“Thật ra, em không cần vì tôi mà đến mức này.”
“Không vấn đề gì, chuyện nhỏ mà thôi.”
Nghe những lời này, trong mắt Tề Tư Niên ngập tràn đau lòng cùng thương tiếc.
“Ở bên tôi, em không cần cố tỏ ra kiên cường. Bình thường mẹ tôi bị rụng vài sợi tóc đã khóc lóc om sòm rồi. Huống chi, em vì hóa trị mà phải… xin lỗi, vì tôi mà em phải vạch vết sẹo của mình ra trước mặt mọi người.”
“... Nhưng mà, nguyện ý chịu trách nhiệm với em, sau này sẽ ở bên em, đến khi em tốt lên mới thôi.”
Nghe những lời này, trái tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
Nhưng tôi biết, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải giải thích rõ với về căn b ệnh này mới .
Thế là tôi vội , “Thật ra tôi không mắc b ệnh gì cả, Tề Tư Niên.”
“Em không cần ra vẻ kiên cường để an ủi tôi đâu.”
Tôi dở khóc dở , đành phải mở ảnh chụp chị họ ra cho xem.
“Thật ra người bị b ệnh là chị họ của tôi. Cha mẹ tôi mất sớm, là dì nuôi tôi lớn lên, chị họ cũng , chị ấy chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn. Tôi cạo đầu là vì chị ấy phải hóa trị, tôi sợ chị ấy buồn nên mới cạo đầu cùng chị, thật sự tôi rất khỏe mạnh, không hề có b ệnh tật gì cả.”
“Thật sao?”
“Thật chứ, tôi l ừa những chuyện này gì? Vậy nên sau này không cần phải cẩn thận với tôi như búp bê sứ nữa đâu, thật ra tôi thôi chứ tôi rất khỏe đó.”
Nghe những lời này, hai mắt Tề Tư Niên sáng lên.
“Quá tốt rồi.”
Ừm, thân thể khỏe mạnh, thật sự rất tốt.
Hi vọng chị họ cũng mau chóng tốt lên.
Lúc này, tôi đột nhiên chạm vào đầu mình rồi hít sâu một hơi khiến Tề Tư Niên sợ hãi.
“Sao , em có ổn không?”
Tôi dở khóc dở , “Không sao.”
“Vậy tại sao em lại đau đầu? Có phải vừa rồi em dối tôi không?”
“Không có lừa đâu, tôi đâu đầu là vì… chắc là có người đang tr ộm đi trí thông minh của tôi.”
Thật ra là bởi vì Tề Tư Niên cài núi tóc giả của tôi quá chặt nên tôi mới đau đầu ấy!
Bạn thấy sao?