Khi Anh Đến Bên – Chương 4

5,

Sau bữa ăn, tôi tiếp tục dạy bổ túc cho Tề Tư Cảnh.

 

Khi tôi cầu thằng bé phân tích ý nghĩa trong sách văn, trong đó đang đến một tiên đã ch ặt đ ứt cánh tay của mình để cứu người.

 

Đề bài cầu học sinh phân tích ý nghĩa của điều này.

 

Nhưng mạch não của Tề Tư Cảnh rất khác người.

 

“Cô Tống, em cũng học theo tiên , em ch ặt tay mình để cứu người thì em có thành tiên không?”

 

“???”
 

Tôi còn chưa kịp gì, Tề Tư Niên đã từ đâu nhảy ra, cầm sách gõ một phát vào đầu của Tề Tư Cảnh.

 

“Mày có tin đuổi mày ra khỏi nhà không?”

 

Tề Tư Cảnh lập tức bùng nổ.

 

“Em đâu có hỏi ! Anh đánh em gì? Em đang học cùng với Tống, đến quấy rầy bọn em gì? Cô Tống, mắng ấy đi.”

 

Nghe , tôi dở khóc dở .

 

Thật ra tôi biết, Tề Tư Niên đang quan tâm tôi.

 

Anh ấy nghĩ tôi là b ệnh nh ân u n g t h ư, sợ tôi phải chịu ấm ức nên mới để ý đến chúng tôi như .

 

Tôi suy nghĩ một chút rồi với Tề Tư Niên, “C ảnh s át Tề à, tôi không sao đâu. Nhưng cứ ra ra vào vào sẽ ảnh hưởng đến trạng thái học tập của Tư Cảnh. Chuyện kia… đợi lát nữa tan học tôi sẽ giải thích với .”

 

Nghe tôi , Tề Tư Niên mới yên lặng rời khỏi phòng.

 

Sau khi tan học, tôi tạm biệt mẹ Tề, chuẩn bị về nhà.

 

Bà ấy gọi Tề Tư Niên, “Ai nha, Tư Niên, con lái xe đưa Tống về nhà đi.”

 

Đúng lúc, tôi cũng đang muốn giải thích với chuyện b ệnh u n g t h ư.

 

6,

Sau khi lên xe, tôi suy nghĩ một chút rồi , “C ảnh s át Tề, thật ra tôi…”

 

Còn chưa dứt lời, Tề Tư Niên đã phanh gấp, dừng xe ở ven đường rồi vội vàng xuống xe.

 

Tôi xuống theo , thấy một nhóm người đang tụ tập trên cầu vượt.

 

Thì ra là có một người phụ nữ vô bị rơi xuống sông, mặc dù đã báo c ảnh s át mọi người vẫn tụ tập lại nghĩ biện pháp cứu người.

 

Tề Tư Niên là c ảnh s át nhân dân, tất nhiên cũng xông ra cứu người.

 

Khi thấy không ngần ngại nhảy xuống nước, không hiểu sao trong lòng tôi đột nhiên thắt lại, có chút lo lắng.

 

Thế là tôi nhanh chóng chạy đến bên bờ, xem xem có thể giúp một tay không.

 

May mà Tề Tư Niên bơi lội rất giỏi, chẳng mấy chốc đã cứu người lên.

 

Người phụ nữ bị sặc nước, tạm thời hôn mê bất tỉnh.

 

Thế là Tề Tư Niên nhanh chóng ấn ngực chị ta để nước chảy ra.

 

Sau khi phun ra mấy ngụm nước, cuối cùng người phụ nữ kia cũng tỉnh lại.

 

Quần chúng nhân dân nhao nhao tặng cho Tề Tư Niên một tràng pháo tay, còn cho người phụ nữ kia biết người cứu chị ta là Tề Tư Niên.

 

Người phụ nữ này trông khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, sau khi biết Tề Tư Niên là ân nhân cứu mạng của mình, chị ta lập tức cảm ơn .

 

“Ôi, cảm ơn em trai, nếu hôm nay không có em, có lẽ sau này cũng sẽ không có chị nữa rồi.”

 

Tề Tư Niên, “Đừng khách sáo, có người giúp chị gọi 120 rồi, chị đến kiểm tra lại một lần nữa xem sao.”

 

Người phụ nữ khoát tay , “Chị không sao, không cần đến b ệnh v iện đâu. Nhưng mà chúng ta cần kết hôn càng sớm càng tốt, dù sao thì nãy trong lúc cứu chị thì em trai cũng sờ mó hết cả người chị rồi. Người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ đấy, nhất định em phải chịu trách nhiệm với chị!”

 

???

 

Người phụ nữ này thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.

 

Không chỉ tôi, quần chúng xung quanh cũng trợn mắt há mồm.

 

Một bác nhanh miệng , “Tôi này, người phụ nữ như đúng là không biết xấu hổ, người thanh niên này có lòng tốt cứu , còn vu oan giá họa cho người ta? Cô lại mình xem bao nhiêu tuổi rồi, còn bày đặt bắt thằng nhỏ chịu trách nhiệm, đúng là không biết xấu hổ!”

 

“Đúng , đây khác nào lấy oán trả ơn đâu?”

 

Nhưng người phụ nữ kia không quan tâm, chị ta kéo tay Tề Tư Niêm khóc lóc , “Chị mặc kệ! Em chạm vào chị rồi, em phải cưới chị. Mặc dù chị lớn tuổi hơn em chị chưa từng đương bao giờ, nếu em không cưới chị, chị sẽ báo cáo với cấp trên của em là em có hành vi không đứng đắn với chị!”

 

Tề Tư Niên lần đầu gặp trường hợp này, không biết phải sao.

 

Nhìn qua có thể thấy đang rất muốn hất tay người phụ nữ này ra lại sợ chị ta bị thương, quần áo bị nắm chặt đến mức biến dạng rồi.

 

Thấy , tôi lập tức đ i ê n lên.

 

Mặc dù tôi và Tề Tư Niên quen nhau chưa bao lâu, quan tâm đến người b ệnh, khi thấy người gặp nguy hiểm cũng quên mình xông lên cứu người, tôi biết, chắc chắn là một c ảnh s át tốt.

 

Thế là tôi đứng ra, cứu khỏi tay người phụ nữ kia, sau đó nắm tay Tề Tư Niên để đánh dấu chủ quyền.

 

“Bà chị này, chị đang trai của tôi đấy? Anh ấy tốt bụng nhảy xuống cứu chị, chị còn trơ trẽn bắt ấy chịu trách nhiệm với chị hả?”

 

Nghe , người phụ nữ kia giật mình, trong mắt toàn là sự tức giận.

 

“Nhưng ở dưới nước em ấy sờ tôi, ôm tôi, sau khi cứu tôi còn dùng tay… dùng tay chạm vào ngực của tôi, nếu quay về thời cổ đại, chắc chắn là phải chịu trách nhiệm. Mặc dù bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, em ấy là đàn ông, cần chịu trách nhiệm thì vẫn phải chịu chứ!”

 

“...”

 

Não của bà này có vấn đề không nhẹ.

 

Tôi hết lời với chị ta, mãi vẫn không thông.

 

Một lát sau, có thêm vài đồng chí c ảnh s át tới.

 

Bọn họ đều là đồng nghiệp của Tề Tư Niên, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, bọn họ cũng ra sức giải thích cho người phụ nữ kia.

 

Nhưng chị ta một hai không chấp nhận, thậm chí còn gào lên, “Như mà cũng xứng c ảnh s át sao, kể cả có là gì đi chăng nữa, đã chạm vào tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm! Nếu không chịu trách nhiệm với tôi, cả đời này tôi sẽ bám lấy em ấy, em đừng có nghĩ đến chuyện vứt bỏ chị!”

 

Đệch mợ!

 

Tôi không thể chịu nổi con mụ này nữa rồi.

 

“Phải chịu trách nhiệm cũng không đến lượt chị! Tôi là của ấy, ấy không chỉ sờ tôi, ôm tôi, bọn tôi còn cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, cùng nhau chuyện không thể . Nếu phải chịu trách nhiệm thì cũng là chịu trách nhiệm với tôi, chị còn lâu mới đến lượt, đến từ đâu c ú t ngay về đấy cho tôi!”

 

Sau khi tôi xong, hiện trường trở nên yên tĩnh.

 

Quần chúng im bặt, mấy c ảnh s át ngạc nhiên đến mức tròn xoe mắt, người phụ nữ đang loạn cũng im bặt.

 

Tề Tư Niên cũng im lặng, hoảng loạn đến nỗi ánh mắt cũng không biết đi đâu.

 

Rất tốt…

 

Mục đích của tôi đã đạt rồi!

 

Cuối cùng người phụ nữ kia cũng chịu chạy đi rồi.

 

Tôi đã vắt hết óc của mình để cứu Tề Tư Niên.

Sau khi giải tán, hiện trường chỉ có mình tôi và Tề Tư Niên.

 

Tôi không thể chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nên liền xách túi chạy đi.

 

Ngày hôm sau, tôi lại đến Tề gia để dạy học, tôi đã mất cả tiếng đồng hồ để chuẩn bị tâm lý trước khi bấm chuông cửa.

 

Tuy nhiên, khi bước vào nhà tôi mới nhận ra hôm nay Tề Tư Niên không có ở nhà.

 

Anh ấy đi rồi.

 

May quá.

 

Không ngờ giữa trưa Tề Tư Niên lại chạy về nhà!

 

Mẹ Tề ngạc nhiên hỏi, “Sao hôm nay con lại về bất ngờ thế? Không có cơm cho con ăn đâu mà về.”

 

Tề Tư Niên liếc qua tôi, sau đó nhanh chóng rời mắt đi.

 

“Không có gì đâu ạ, con ăn rồi, chạy về lấy chút đồ thôi.”

 

Ăn xong, tôi dọn dẹp rồi về phòng của Tiểu Cảnh để ngồi.

 

Lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân, tôi vừa chữa đề vừa , “Vẫn còn sớm, em cứ ra ngoài chơi thêm chút nữa đi, đợi chữa đề cho em đã.”

 

Người phía sau ho nhẹ hai tiếng, “Là tôi, Tề Tư Niên.”

 

Tôi quay đầu lại , đang ngại ngùng đứng ở trước cửa.

 

“C ảnh s át Tề à, có chuyện gì sao?”

 

Tề Tư Niên hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí , “Chuyện hôm qua… cảm ơn .”

 

“Không có việc gì, đừng khách sáo.”

 

Nói xong, hai chúng tôi nhau không gì, cũng không biết nên cái gì.

 

Hôm qua lỡ xuất khẩu cuồng ngôn, hôm nay thiếu nữ vẫn còn cảm thấy rất xấu hổ đó.

 

Tề Tư Niên qua chỗ khác, lúng túng , “Vậy tôi đi đây… Nếu lúc dạy học thấy mệt quá thì cứ nghỉ ngơi nhé.”

 

Sau đó ấy rời đi.

 

Từ ngày hôm ấy, tôi rất ít khi gặp ở nhà.

 

Nhưng ngược lại ấy thường xuyên nhắn tin trên Wechat với tôi, hỏi tôi hình của Tiểu Cảnh, tôi cũng rất thật thà báo cáo với .

 

Trừ việc đó, thi thoảng còn quan tâm tôi vài câu, khiến tôi rất cảm .

 

Không biết có phải tôi đã ấy rồi không…

 

Nhưng một ngày nọ, không hiểu sao Tề Tư Niên lại đột nhiên ngừng chuyện với tôi.

 

Bởi vì, thậm chí còn không có thời gian để chăm sóc bản thân.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...