Khi Anh Đến Bên – Chương 3

3,

Giờ đang trong kỳ nghỉ hè, tôi là một giáo viên, đây chính là khoảng thời gian cao điểm để cày cuốc kiếm tiền, thế là tôi quyết định nhận lớp đi dạy thêm.

 

Sau khi trao đổi với phụ huynh, ngày hôm sau tôi đến nhà học sinh bắt đầu buổi dạy đầu tiên.

 

Không ngờ vừa mở cửa đã thấy một gương mặt quen thuộc.

 

“C ảnh s át Tề? Sao lại ở đây?”

 

Đối phương cũng có chút ngạc nhiên, “Tống Chỉ?”

 

Trong khi chúng tôi đang tròn mắt nhau thì phụ huynh học sinh đã nhiệt chào đón tôi.

 

“Cô Tống đúng không? Tôi là người hôm qua trao đổi với nè, mẹ của Tề Tư Cảnh á.”

 

Tề Tư Niên lập tức hiểu ra, “Đây là gia sư mẹ tìm cho Tiểu Cảnh hả?”

 

“Đúng , đừng có vì người ta còn nhỏ tuổi mà khinh thường người ta, ai cũng khen ấy dạy tốt đấy, con đừng có chắn đường người ta nữa, mau mời Tống vào nhà đi.”

 

Em trai của Tề Tư Niên đang học lớp mười một, sang năm là cuối cấp rồi, giai đoạn này rất quan trọng, sau khi thương lượng với mẹ Tề, chúng tôi lập tức xếp lịch học khá dày cho thằng bé.

 

Khi thấy lịch học, thằng nhóc Tiểu Cảnh lập tức phản đối.

 

“Một ngày bốn tiếng? Vậy kì nghỉ hè của con chỉ có học thêm và học thêm thôi à? Con không chịu, không chịu!”

 

Nếu là học sinh tiểu học, tôi còn có thể dỗ dành, đây là học sinh cấp ba, tôi không có cách nào khác, chỉ có thể nhờ phụ huynh đi chuyện với thằng bé.

 

Chỉ là mẹ Tề còn chưa kịp gì, Tề Tư Niên lập tức mắng em trai mình.

 

“Học hành cho nghiêm túc, đừng có mà hô to gọi nhỏ với Tống.”

 

Tề Tư Cảnh lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn học.

 

Khi Tiểu Cảnh đi vệ sinh, Tề Tư Niên hỏi tôi, “Cô Tống, không ở viện tĩnh dưỡng à? Sao vẫn cố đi ?”

 

Thì ra vẫn đang coi tôi là b ệnh nh ân.

 

Nhưng tôi không biết phải giải thích thế nào, nên lập tức hùa theo.

 

“Không còn cách nào khác, chi phí trị liệu rất đắt, tôi không kham nổi, nên đành phải ra ngoài kiếm tiền chữa bệnh. Nhưng cứ yên tâm, sức khỏe của tôi, tôi biết, không có vấn đề gì đâu.”

 

Lời vừa yếu đuối vừa kiên cường, lại còn mang theo một chút vị trà, lập tức lấy sự thương cảm của Tề Tư Niên.

 

Vì thế mà trong suốt thời gian dạy Tiểu Cảnh, Tề Tư Niên không để tôi yên tĩnh.

 

Cứ nửa tiếng là lại qua ngó một chút.

 

“Cô Tống, dạy lâu như rồi, mau uống chút nước đi.”

 

“Cô Tống, đến giờ cơm rồi, có đói không? Tôi lấy cho ít đồ ăn nhẹ nhé?”

 

“Cô Tống, Tiểu Cảnh có nghe lời không? Nó có chống đối không? Nếu nó không nghe lời thì cứ với tôi, tôi sẽ giúp dạy dỗ nó.”

 

Kết quả là tôi còn chưa kịp gì, Tề Tư Cảnh đã lên tiếng trước.

 

“Anh! Anh là trai ruột của em đấy, không quan tâm em thì thôi, sao cứ quan tâm Tống thế? Á à, em biết rồi, có phải thấy Tống xinh đẹp, vừa gặp đã người ta đúng không? Tí về em sẽ mách mẹ!”

 

Gương mặt Tề Tư Niên đỏ rần, “Thằng ranh con này, nhóc thì biết cái gì?”

 

May mà mẹ Tề về kịp lúc, vỡ bầu không khí lúng túng này.

 

Bởi vì chiều nay vẫn dạy Tiểu Cảnh nên mẹ Tề nhiệt giữ tôi lại dùng bữa trưa, tôi không thể từ chối nên đành đồng ý.

 

Trên bàn cơm, Tề Tư Cảnh lập tức cáo trạng, “Mẹ ơi, con kể mẹ nghe, sáng nay trai cứ mặt nặng mày nhẹ với con, sáng nay ấy chỉ quan tâm Tống có khát không, có đói bụng không, ấy chẳng thèm quan tâm đến người em trai này chút nào!”

 

Nghe thấy lời này, suýt thì tôi phụt hết cơm ra ngoài.

 

Mẹ Tề sợ tôi ngại ngùng nên lập tức quát, “Thằng nhóc này, linh tinh cái gì đấy, trai con như thế gọi là hiếu khách. Mặc dù Tống là gia sư của con, ấy cũng là khách, trai con như thế là bình thường.”

 

Mặc dù , ánh mắt mẹ Tề tôi rồi lại qua Tề Tư Niên, bà ấy vô cùng phấn khích.

 

Giống như đang đu OTP ấy…

 

Tôi xấu hổ cúi đầu xuống ăn cơm.

 

Nhưng khi liếc qua Tề Tư Niên, tôi thấy còn cúi đầu thấp hơn cả tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...