8
【Tôi còn thắc mắc sao “ thân” lại đứng về phía trai, hóa ra chính là nhân cơ đấy. Đúng là đôi cẩu nam nữ! Cô thật đáng thương, trai ngủ với thân, còn bị chính họ vu oan.】
【Tôi xem rồi, nhà này giàu lắm, chắc tên đàn ông kia không chiếm chút lợi lộc nào nên mới bịa đặt, may mà ấy không cưới hắn!】
Sức nóng của sự việc tiếp tục lan rộng suốt mấy ngày, hoàn toàn khiến nhà họ Kỳ và Tề Yên trở thành trò nổi tiếng khắp nơi.
Thông tin của bọn họ cũng bị đào bới sạch sẽ, trở thành chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh.
Ba mẹ Kỳ cùng Kỳ Mục Văn vì chuyện này mà mất việc, còn bị hàng xóm và họ hàng xì xào chỉ trỏ, giờ thì người bị thiên hạ đâm chọc sau lưng đã đổi thành họ.
Còn Tề Yên, thậm chí không dám bước chân ra khỏi cửa, bởi luôn có người nhận ra, hỏi ta tại sao lại cướp trai của người thân mười năm.
Tôi cũng muốn biết, thế nên tôi đã chờ rất lâu, mới đợi Tề Yên đến tìm.
Cô ta chẳng giống Kỳ Mục Văn, không tỏ vẻ hối hận, chỉ đứng ở cửa, lạnh lùng hỏi tôi:
“Tang Lê, bây giờ tôi thành ra như thế này, hài lòng chưa?”
Hài lòng? Tôi phải hài lòng vì cái gì?
Cô ta chẳng thèm đợi tôi trả lời, tự mình trút hết cảm .
“Cô may mắn, sinh ra đã có người thương, gia đình hạnh phúc, còn tôi chẳng có gì hết.”
“Hồi đi học, tôi chỉ có thể dựa vào tiền trợ cấp của mới học hành, lớn lên rồi, tôi nghĩ mình có thể thoát khỏi cái bóng của .”
“Nhưng tôi quen bao nhiêu trai, bọn họ đều chỉ thích cơ thể tôi, chẳng ai thật lòng tôi.”
“Thế mà lại tìm một người sẵn sàng hết lòng. Tôi rốt cuộc cũng quyến rũ ta, tôi biết ta không tôi, chỉ muốn lên giường với tôi thôi, thì sao chứ? Ít nhất lần này tôi đã thắng !”
Tôi ta — bé từng nhỏ nhắn đứng chắn trước mặt tôi, giơ nắm đe bọn con trai nghịch ngợm, sẽ bảo vệ tôi — giờ đã chẳng còn nữa.
Trước mắt tôi chỉ còn lại một người phụ nữ điên cuồng, đầy hằn học.
“Tề Yên.” Tôi đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời ta. “Cậu có biết không… tớ đã mua cho cậu một căn nhà.”
Cô ta sững người, ngơ ngác tôi.
“Hợp đồng tặng nhà tớ viết từ lâu rồi, căn nhà ở ngay bên cạnh nhà tớ và Kỳ Mục Văn, vốn định chờ sau khi cưới sẽ ký.”
“Kỳ Mục Văn sớm đã biết chuyện này, ta chưa từng cho cậu sao?”
“Không… không thể nào… là gạt tôi…”
Tôi đưa bản hợp đồng ra trước mặt, ta thấy, vừa vừa khóc, như phát điên.
Tôi biết, tôi chưa bao giờ có cảm giác an toàn.
Tôi sợ sau khi kết hôn, ấy sẽ cảm thấy đơn, nên mới muốn cho ấy một mái nhà, muốn với ấy rằng — đừng sợ, trên thế gian này còn có tôi cậu, tôi sẽ không bỏ rơi cậu.
Nhưng cuối cùng, ấy lại chẳng đợi lời hứa này.
Nghĩ một hồi, tôi vẫn chẳng thể ra những lời cay nghiệt.
Từng ấy năm qua cảm tôi dành cho ấy chưa từng là giả dối.
Tôi chỉ khẽ một câu “Tự lo lấy thân nhé”, rồi đóng cửa, để ta đứng ngoài.
Biết lý do ta hận tôi, lòng tôi vẫn quặn đau, tôi tin, thời gian sẽ giúp mình nguôi ngoai.
Về sau, tôi nghe Tề Yên tìm đến Kỳ Mục Văn.
Danh tiếng của Kỳ Mục Văn lúc này đã thối nát, chẳng có nhà nào dám gả con cho ta, nên ta quay sang tính cưới Tề Yên.
Nhưng trong lúc Kỳ Mục Văn giở trò sàm sỡ, Tề Yên cầm dao đâm thẳng vào tim ta, ta chết ngay tại chỗ.
Khi bị cảnh sát dẫn đi, Tề Yên chỉ lặp đi lặp lại một câu:
“Vì sao không cho tôi biết… vì sao không cho tôi biết…”
Ba mẹ Kỳ mất con ở tuổi trung niên, chỉ một đêm mà bạc trắng đầu, ôm hũ tro cốt của ta khóc đến mù mắt, chẳng bao lâu sau cũng lần lượt qua đời vì u uất.
Còn Tề Yên, vì vấn đề tâm thần nghiêm trọng, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Tôi từng đến thăm một lần, thấy ấy lẩm bẩm một mình.
“Bọn nhóc thối kia, đứa nào dám bắt nạt Lê Bảo của tao.”
“Lê Bảo có tao che chở, tao sẽ luôn bảo vệ cậu ấy.”
“Yên Yên với Lê Bảo sẽ mãi là tốt cả đời.”
Tôi rời khỏi đó với tâm trạng rối bời, chỉ thấy lòng thở dài cảm thán — đời người vốn vô thường.
Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Cô bé năm nào từng sẽ bảo vệ tôi, chưa bao giờ nghĩ rằng, sau này lại chính là người phản bội mình.
Tôi không hối hận vì những cảm mình từng trao đi.
Khoảng thời gian ấy, dù có kết cục thế nào… vẫn là ký ức đẹp nhất trong quá khứ của tôi.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?