6
“Hai đứa đã bên nhau năm năm rồi, hơn nữa con cũng 26 tuổi rồi, sau này ai còn dám cưới con nữa?”
“Nếu con trở thành già không gả đi , ba mẹ con chắc chắn sẽ bị người ta chê sau lưng, bị chỉ trỏ xấu!”
Nghe những lời không biết xấu hổ này, tôi kinh ngạc đến sững sờ.
Chẳng lẽ trong mắt bà ta, việc Kỳ Mục Văn chịu cưới tôi là phúc phận của tôi sao?
“Con mẹ nó, hươu vượn!”
“Nhà họ Kỳ các người ức hiếp người khác quá đáng rồi!”
Ba tôi giận dữ xông tới, một tay đẩy mẹ Kỳ ra.
“Tôi xem ai dám đứng sau lưng xấu con tôi!”
“Nhà tôi có tiền, tôi nuôi nó cả đời cũng !”
Thấy ba tôi nổi giận, họ hàng bên ngoại lập tức xắn tay, hầm hầm về phía nhà họ Kỳ.
Nhìn thấy thế, nhà họ Kỳ cũng chẳng còn khí thế, chúng tôi rời khỏi đó trong im lặng.
Trên xe, mẹ tôi cẩn thận nét mặt tôi, giọng dịu dàng.
“Bảo bối, đừng buồn nữa, tên này không thì ta đổi tên khác, thiên hạ thiếu gì đàn ông tốt.”
“Nếu con không muốn lấy chồng cũng chẳng sao, ba mẹ sẽ nuôi con cả đời.”
Tôi hít mũi, cố gượng , nụ méo mó đến khó coi.
Nhịn một lúc lâu, tôi cuối cùng vẫn nhào vào lòng mẹ, òa khóc nức nở.
“Anh ta ngoại … tại sao người ta ngoại lại là Tề Yên…”
“Tại sao hai người mà tôi tin tưởng nhất lại phản bội tôi?”
Mẹ nhẹ nhàng xoa lưng tôi, bà cũng chẳng biết gì, chỉ im lặng ôm tôi.
Đám cưới đã không còn, những chuyện còn lại vẫn phải giải quyết.
Ngôi nhà mà hai chúng tôi cùng góp tiền mua vẫn phải phân chia rõ ràng.
Cũng may chúng tôi chưa đăng ký kết hôn, ít nhất còn đỡ thủ tục ly hôn rắc rối.
Sợ tôi chạm cảnh mà đau lòng, ba tôi nhận luôn việc phân chia tài sản.
Tôi chỉ cần ở nhà, yên tĩnh mà chữa lành vết thương.
Buổi tối, ba về nhà với vẻ mặt đầy bực bội.
“Nhà họ Kỳ đúng là không biết xấu hổ! Dám cái nhà đó phải để tiền bồi thường cho Tiểu Lê vì nó ‘hủy hôn’!”
“Tôi còn chưa tìm họ tính sổ chuyện con trai họ ngoại kia kìa!”
“Tiểu Lê, dạo này con đừng ra ngoài, cái thằng súc sinh đó lại tìm tới tận cửa, nhất quyết đòi gặp con.”
Tôi kéo rèm cửa ra, Kỳ Mục Văn vẫn cố chấp đứng dưới lầu chờ đợi.
Tấm chân thật giả lẫn lộn của ta, tôi đã chẳng thể phân biệt nữa.
Nhưng tôi biết, giữa chúng tôi… đã chẳng còn khả năng quay lại.
Trọn nửa tháng, Kỳ Mục Văn ngày nào cũng đứng dưới nhà, bất kể nắng mưa.
Ba tôi đã mắng, cũng đã đánh, vẫn không đuổi ta đi.
Thế , người tôi muốn gặp — Tề Yên, lại chưa từng xuất hiện.
Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, định xuống rõ ràng.
Anh ta cứ chặn ở đây mãi, tôi còn sống thế nào cho nổi.
Thấy tôi xuất hiện, đôi mắt Kỳ Mục Văn sáng bừng, vội đưa bó hoa trong tay ra.
Anh ta trông tiều tụy thấy rõ, chỉ nửa tháng mà gầy đi một vòng, xương cốt đều lộ cả ra.
“Tiểu Lê, … thật sự… biết mình sai rồi, xin em, đừng giận nữa.”
“Anh nhất thời hồ đồ, thật sự không hiểu sao lại ra chuyện điên rồ như .”
“Em biết mà… suốt năm năm qua chỉ phạm sai lầm một lần này thôi, đã cố gắng nhẫn nhịn lâu lắm rồi.”
Tôi ta ra sức biện hộ, khẽ mỉa, cũng không nhận lấy bó hoa.
“Kỳ Mục Văn, bó hoa này là Tề Yên bảo mang tới đúng không? Thật khó ta phải tốn tâm tư rồi.”
“Có lẽ không biết, tôi thích hoa thật đấy… tôi bị dị ứng với hoa ly.”
“Phải, đã ‘nhẫn nhịn’ lâu như thế… chắc giờ hối hận vì không đợi đến lúc cưới tôi xong mới lộ bộ mặt thật, đúng không?”
“Nếu thật sự thấy có lỗi với tôi, thì nên nhanh chóng phân chia tài sản cho xong. Về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Từng câu của tôi đều đâm thẳng vào tim , sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng ném bó hoa xuống đất.
“Tang Lê! Em có biết suốt năm năm qua phải chịu đựng thế nào không? Anh cũng là đàn ông, em chưa bao giờ để chạm vào, nhịn chắc?”
“Là Tề Yên quyến rũ cũng tại em thôi, chính em đã cho ta cơ hội!”
Thì ra… chỉ vì một lý do đơn giản như , ta đã phản bội tôi.
“…Từ ngày bắt đầu nhau, tôi đã rõ với , tôi chỉ chấp nhận chuyện đó sau khi kết hôn. Chính là người đồng ý.”
“Anh tìm nhiều lý do như , chỉ để che đậy sự đê hèn của mình thôi.”
Bạn thấy sao?