Khế Xuân Đàm – Chương 8

Lưu Quan Đàm phẫn nộ đến mức tố cáo lên quan.  

 

Vụ kiện thắng, một trong ba đứa con của thiếp thất kia bị xử trảm. Những kẻ còn lại thì nhờ hối lộ quan lại mà yên ổn vô sự.  

 

Kể từ đó, nhà cũng không thể ở lại nữa.  

 

Chàng đưa mẹ và nhũ mẫu, những người thân cận nhất, rời khỏi Giang Bắc, vượt sông xuống phía Nam, tự mình gầy dựng sự nghiệp.  

 

Chàng nắm lấy tay ta, đặt lên lớp áo mỏng, để ta cảm nhận những vết sẹo chi chít trên người chàng.  

 

Đao, kiếm, thương, nỏ...  

 

"Ngày ta bị đuổi khỏi nhà, đám huynh đệ cùng cha khác mẹ của ta đã chỉ vào mặt ta mà

 

‘Rời khỏi tộc họ, ngươi sống không qua nổi ba ngày.’ Tường La, nàng xem, cuối cùng ta vẫn sống, còn sống nên hình người."  

 

Khi những lời này, chàng đã bình thản và điềm nhiên.  

 

Nhưng khi đặt mình vào hoàn cảnh của chàng, ta chỉ cảm thấy rằng tất cả những gì chàng đạt hôm nay, đều phải đánh đổi bằng mạng sống.  

 

Là những lần cận kề cái chết, chàng mới có thể chứng minh bản thân.  

 

Chàng đã nếm trải đau khổ, nên mới thấu hiểu nỗi gian truân của ta và Lê Cẩm.  

 

Sự kiêu ngạo của chàng, giống như ta: tất cả đều nhờ m.á.u và mồ hôi mà đổi lấy, vì dù thân phận khác biệt, chúng ta đều là những người có khí phách.  

 

Cùng lúc, chàng không mù quáng gộp chung những kẻ giàu sang vào một loại người, mà còn thấu hiểu sự khó khăn của các nữ tử.  

 

Trải qua nhiều ác ý và hành vi độc ác, vẫn giữ thiện lương, đó là phẩm chất vô cùng quý giá.  

 

Thế nên ta cảm thán trong lòng chàng:  

 

"Chàng và Lê Cẩm, quả thực là những người tốt sinh nhầm nơi."  

 

Lưu Quan Đàm vuốt mái tóc dài sau đầu ta, giọng trầm ấm:  

 

"Tường La cũng là người tốt."  

 

Trước bình minh, đêm tối nhất, vốn là điều ta ghét nhất.  

 

Như đêm ta bị đông cứng dưới gốc cây hòe già ở Túy Hương Lâu, ta luôn cảm thấy đó là sự tuyệt vọng kéo dài.  

 

Nhưng khoảnh khắc ta và Lưu Quan Đàm mở lòng chia sẻ, đêm đen bỗng trở nên ngắn ngủi.  

 

Trời như thể sáng bừng lên chỉ trong chốc lát, không cho người ta thêm một lời tạm biệt.  

 

Khi ánh dương le lói từ dãy núi mờ sương, Lưu Quan Đàm đã nhanh chóng dậy mặc giáp, để lại cho ta một bóng lưng trầm lặng.  

 

"Ta phải đi rồi."  

 

Phu quân chuẩn bị ra trận, đa số sẽ căn dặn phu nhân đủ điều: nào là phải quản lý phủ đệ, dạy dỗ con cái, hiếu thuận với cha mẹ chồng, đoàn kết với thiếp thất.  

 

Nhưng chàng chỉ để lại cho ta một câu:  

 

"Nàng đừng để bản thân chịu thiệt."  

 

08

 

Những ngày đầu sau khi Lưu Quan Đàm xuất chinh, ta có chút u sầu.  

 

Nỗi buồn này xuất phát từ những tưởng tượng của chính ta.  

 

Ta sợ chàng tử trận nơi sa trường.  

 

Ta còn chưa kịp để chàng nhận ra những điểm tốt đẹp của ta, chưa kịp thực hiện điều chàng từng : “Tương tri rồi tương ái.”  

 

Tôn ma ma thì luôn điềm tĩnh, lúc nào trong tay cũng có việc để .  

 

như đang chuyện phiếm với ta, thực chất là đang an ủi:  

 

"Ta cũng có một đứa con trai ở lại Giang Bắc, đọc qua ít sách, giờ đang ăn buôn bán. Nó kể với ta câu gì mà ‘cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi’ (xưa nay chinh chiến, mấy ai trở về). Phu nhân, người xem, chiến tranh bao giờ mới kết thúc đây? Ta nhớ từ hồi ta còn nhỏ, đã luôn có người đi đánh trận."  

 

Ta nghĩ một lát rồi đáp:  

 

"Con người vốn không biết đủ. Chiếm nơi này lại muốn nơi kia. Nếu một vùng đất của mình bị người khác chiếm mất, thì sẽ tìm cơ hội chiếm lại. Cứ thế mà ở đâu có con người, ở đó chiến tranh chẳng bao giờ dứt."  

 

Lê Cẩm đang thêu yếm cho đứa bé trong bụng, nghe thì bật trêu ta:  

 

"Những lời của , tuy thô lý lẽ lại không tệ. Lúc nào cũng phải có người ra trận. Còn chuyện có trở về không, lần này hay lần nào sẽ không thể trở về, chỉ còn trông vào ông trời thương xót."  

 

Tôn ma ma bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi ta liệu đã viên phòng với Lưu Quan Đàm chưa.  

 

Ta lắc đầu. Tôn ma ma thở dài, rồi tự chua chát:  

"Chuyện này vốn là ta bày cho Đàm ca nhi. Nhưng ta cũng phải biết rằng, thằng bé thương mẹ nó như thế, sao lại để những nữ nhân khác lặp lại bi kịch của những người đáng thương trong gia đình nó."  

 

Ta hiểu lời của Tôn ma ma.  

 

Lưu Quan Đàm không muốn trở thành một người như cha mình, ra cảnh hỗn loạn: chính thất phải nai lưng trâu ngựa, thiếp thất thì ỷ sủng mà kiêu, thêm vào đó là những kẻ thiếp chỉ để sinh con nối dõi.  

 

Ta đem kế hoạch của Lưu Quan Đàm kể cho Lê Cẩm.  

 

Lê Cẩm kinh ngạc đến tái mặt, :  

 

"Cô đừng với ta! Một ý tưởng táo tợn đến mức này, ta không tin là do Lưu đại nhân nghĩ ra."  

 

Ta bật không .  

 

Quả thật, nghe thì giống phong cách ngang ngược của ta hơn.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...