*
Thanh đại đao lủng lẳng bên hông Lưu Quan Đàm, hắn đích thân điều khiển xe ngựa, chạy trên con đường đêm hiu quạnh, khiến ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Có lẽ vì thấy Lê Cẩm mang thai, hắn cố ý chạy chậm, suốt dọc đường xe rất vững vàng.
Trên xe ngựa, Lê Cẩm thì thầm với ta:
"Đây là phu quân của phải không? Đối xử với không tệ đấy chứ."
Ta hờ hững đáp:
"Cũng chẳng phải vì chuyện nam nữ mặn nồng mà thôi. Nhỏ nhẹ ngọt ngào để lấy lòng ta ấy mà. Cô không biết đâu, trước khi ra khỏi phủ, hắn—"
Một tiếng ho khan nặng nề truyền qua rèm xe, cắt ngang câu của ta.
Lê Cẩm khẽ , lấy tay che miệng ta lại:
"Đã dâu nhà người, năng phải giữ ý tứ một chút chứ."
Ta không nhịn , phản bác:
"Cô thì giữ ý tứ hay nhỉ? Châu thai ngọc kết, lại còn là của tên thư sinh nghèo đó. Ta đã khuyên đừng bước vào vũng bùn, không nghe. Giờ thì hay rồi, hắn ôm tiền của chạy mất tăm rồi chứ gì?"
Lê Cẩm hiếm khi nhận thua, gượng vài tiếng.
Ta ôm nàng vào lòng an ủi, nàng bỗng trở nên phấn chấn, :
"Cũng không phải là hắn ôm hết tiền của ta mà chạy."
Nàng lôi từ hành lý ra một chiếc rương nhỏ, ta kỹ thì nhận ra, chẳng phải là số tiền ta từng đưa nàng sao?
Lê Cẩm nghiêm túc với ta:
"Số tiền này, ta chưa bao giờ coi là của mình. Ta xem nó là của chung hai chúng ta.
Chừng nào chưa đến lúc sống còn, ta sẽ không đến."
Ta bất giác thấy lòng ấm áp lạ thường.
*
Kể từ khi Cao gia công nhận thân phận của ta, các nương trong lầu, ai nấy trong mắt chỉ còn sự ghen tỵ.
Họ nghĩ rằng, từ nay ta sẽ chỉ có con đường rộng mở thênh thang, không còn sa vào hiểm cảnh, cũng chẳng phải đối mặt với cảnh sống nay c.h.ế.t mai như họ.
Nhưng hành này của Lê Cẩm, rõ ràng vẫn lo rằng ta sẽ gặp chuyện bất trắc.
Ta cảm đáp lại:
"Trời chẳng đoán trước nổi cơn mưa gió, người chẳng biết trước tai ương. Thật khó cho , đến bước đường này mà vẫn còn lo lắng cho ta."
Lê Cẩm nhoẻn miệng , nắm lấy tay ta:
"Chẳng lẽ lại để uổng phí tấm lòng của khi chuộc thân cho ta?"
*
Chúng ta ríu rít trò chuyện suốt đường đi, đến khi xe ngựa dừng trước phủ mới thôi.
Hai tỳ nữ bước lên trước, đỡ Lê Cẩm xuống.
Sau đó, Lưu Quan Đàm nhanh chóng bước tới, chẳng chẳng rằng, một tay ôm lấy eo ta rồi bế thẳng xuống.
Khi ta còn đang trong lòng hắn, hắn ghé sát tai thì thầm:
"Trời chẳng đoán trước nổi mưa gió, người chẳng biết trước tai ương. Ngày mai ta sẽ xuất chinh, chỉ mong phu nhân cũng sẽ lo lắng cho ta như ."
06
Ta ngẩn người, ngước vào đôi mắt sáng rực ấy.
Tính ra, đây mới là lần thứ ba ta gặp Lưu Quan Đàm.
Ta không biết hắn từng trải qua những gì, không rõ vì sao hắn lại rời khỏi gia đình để tự mình xây dựng cơ nghiệp, cũng không biết hắn đã từng bước đến ngày hôm nay như thế nào.
Và ta càng không biết, từ đây đến lúc sinh ly tử biệt, ta còn ở bên hắn bao lâu nữa.
Có lẽ, lần này hắn ra trận sẽ chiến tử sa trường, đây chính là lần gặp cuối cùng.
Nghĩ đến đây, lòng ta chợt nghẹn lại. Ta không kìm , khi hắn buông tay lui lại, ta liền bước tới, tựa vào n.g.ự.c hắn lần nữa.
Giọng ta không giấu nỗi lo lắng:
"Ngày mai thật sự phải xuất chinh rồi sao? Không phải tin đồn là phải đợi qua mùa thu ư?"
Lưu Quan Đàm khẽ , nhè nhẹ gõ lên trán ta:
"Đã là cơ mật, tất nhiên không thể giống như tin đồn."
Ta thoáng bối rối, chưa kịp thêm thì hắn đã đưa ta trở về phủ.
"Đêm đã khuya, đừng để nhiễm phong hàn."
Đêm khuya, sáng mai hắn sẽ ra trận, thời gian chia xa càng thêm cận kề.
Hắn , Lê Cẩm cũng đến kéo tay ta.
Ta không nỡ, ngoảnh đầu lại. Chỉ thấy hắn lặng lẽ đi sau ta, khẽ mỉm .
Không hiểu vì sao, đôi mày rậm mắt sáng ấy, lúc này trông còn đẹp hơn lần đầu gặp gỡ.
Lê Cẩm ra sự bối rối của ta, cố ý đổi chủ đề:
"Tường La, xem, ta có nên đi tìm tên thư sinh kia không?"
Ta lắc đầu, chưa kịp ra lý lẽ, đã nghe giọng Lưu Quan Đàm phía sau cất lên:
"Đừng đi. Nam nhân sẽ không trân trọng người vượt núi băng đèo để tìm mình. Hắn chỉ đối tốt với người mà chính hắn sẵn lòng vượt núi băng đèo để gặp."
Ta quay đầu lại, chăm hắn, rồi bật hỏi:
"Vậy ta là gì của chàng?"
Hắn nheo mắt , giọng đầy vẻ hợp lý:
"Ta và nàng vừa bái đường, nàng xem, nàng là gì của ta?"
*
Ta dìu Lê Cẩm vào phòng, chăm sóc nàng an ổn nghỉ ngơi.
Sau khi buông màn lụa xanh xuống, Lê Cẩm ta, đoán ra tâm sự trong lòng, liền khẽ đẩy tay ta:
"Đại nhân sắp xuất chinh rồi, còn không tranh thủ chuyện thêm với ngài ấy?"
Bạn thấy sao?