Cô đầu bảng trong lầu thường ngang ngược chuyên quyền, không ai dám thừa nhận từng giúp đỡ ta.
Mãi đến hôm nay, ta mới biết, thì ra người đó là Lê Cẩm – ta đã đối đầu nhiều năm qua.
*
Vì , đầu năm nay, trước khi rời đi, ta cũng dưới gốc cây hoè này, giúp nàng ấy chỉnh lại áo khoác gió.
Ta không nhịn mà lao vào lòng nàng ấy, ôm thật chặt.
“Nhiều năm như , đúng là nhẫn tâm… Đó là ân cứu mạng, sao lại giấu ta đến tận bây giờ?” Miệng ta oán trách, mắt đã ngấn lệ.
Hóa ra, những năm tháng khó khăn bước đi chậm chạp, ta đã có một người chưa bao giờ mình, chỉ là lòng phòng bị của ta quá nặng, không dám nhận ra.
Lê Cẩm khẽ, nhẹ nhàng vỗ lưng ta:
“Chỉ là một tấm chăn bông rách thôi mà, có gì đáng ?”
Nàng ấy thở dài:
“Khi đó, ta chỉ cảm thấy lời rất đúng. Người nào cũng có nỗi khổ, huống chi là những người như chúng ta? Làm sao vì một chuyện còn chưa xảy ra mà nỡ hy sinh mạng sống của thân.”
Ta gật đầu thật mạnh trong lòng nàng ấy, hứa với nàng rằng, dù ta trở về nhà hay sau này lấy chồng, cũng tuyệt đối không quên nàng.
Ta thề độc sẽ quay lại chuộc thân cho nàng, còn để lại toàn bộ tiền tiết kiệm cho nàng.
*
Ai ngờ, lần này trở lại, vốn nghĩ rằng nàng ấy đã thành đầu bảng, lại thấy nàng bị đày đến ở trong một gian nhà nát gió lùa tứ phía, cơm ăn toàn đồ thừa.
Ta gõ cửa, nàng ấy trước mắng chửi ầm ĩ, nghe thấy là ta thì bật khóc, :
“Tường La, coi như ta c.h.ế.t rồi đi, đừng đến tìm ta nữa, không…”
Nghe , ta khựng lại.
Rồi ta nâng chân, đá tung cánh cửa gỗ mục nát sắp sập.
*
Bên trong mờ mịt bụi bặm. Ta chằm chằm một hồi lâu mới thấy rõ, Lê Cẩm đang đứng trước chiếc bàn ăn sứt mẻ, nước mắt lưng tròng.
Nàng ấy đưa tay đỡ bụng đã lộ rõ, hiển nhiên là đang mang thai.
05
Sau khi nghe Lê Cẩm kể hết những chuyện hối hận trong quá khứ, đêm đó ta trở về phủ lấy một chuyến tiền.
Khi ta đến, Lưu Quan Đàm đã trở về từ quân doanh, đang đứng trước giá sách, mài thanh bội đao của mình.
Ta vừa vươn tay đến hòm tiền, vừa nũng nịu khen ngợi:
"Phu quân đúng là văn thao võ lược, trận này nhờ chàng, tất thắng khải hoàn!"
Dưới ánh nến vàng ấm áp, hắn ngẩng đầu, khóe mày khẽ nhướn, liếc chiếc chìa khóa trong tay ta, :
"Muốn dùng tiền thì cứ dùng. Nhìn dáng vẻ của nàng hôm ấy ở Cao phủ, cũng chẳng giống người cẩn thận dè dặt lắm."
Lúc này, ta mới mạnh dạn mở hòm tiền, vừa mở vừa híp mắt:
"Thiếp chỉ định mua một nương về phủ, với mình thôi mà."
Lưu Quan Đàm trả lời gọn lỏn:
"Miễn là không cưỡng ép mua bán, tùy phu nhân."
Ta thoáng tò mò, ghé lại gần hỏi:
"Cho dù nàng ấy cũng xuất thân là một kỹ nữ nơi tửu lầu?"
Hắn cũng tiến sát lại gần, trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, ta cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn.
Vẻ mặt chàng vẫn ung dung điềm đạm, đáp:
"Anh hùng không hỏi xuất xứ."
Lúc này, ta mới an tâm, rạng rỡ , không nhịn mà hôn nhẹ lên má hắn.
Khuôn mặt Lưu Quan Đàm ngay lập tức ửng đỏ, sắc hồng lan đến tận vành tai.
Hắn hơi lùi lại, yết hầu khẽ , bàn tay cầm chuôi đao cũng siết chặt hơn.
Ta tiến thêm một bước, nắm lấy bàn tay đang đặt trên chuôi đao của hắn, trêu ghẹo:
"Phu quân cần gì phải nắm chặt thanh đao thế kia, chẳng lẽ bị hôn một cái, chàng định c.h.é.m phu nhân của mình sao?"
Hắn liền đứng thẳng dậy, vóc người cao lớn hơn ta đến nửa cái đầu.
"Nếu nàng không đi ngay, đêm nay đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi phủ."
Trong đôi mắt hắn cháy lên một ngọn lửa âm ỉ, tuy chưa bùng phát đã đủ người khác cảm thấy bỏng rát.
Ta vội buông tay, lấy đủ tiền rồi quay người chạy biến.
Ai ngờ sau khi chuộc Lê Cẩm, vừa bước ra khỏi Túy Hương Lầu, ta đã thấy bóng dáng cứng cỏi của Lưu Quan Đàm từ xa.
Ánh mắt chúng ta chạm nhau, ta nghe thấy hắn lớn tiếng gọi:
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Đêm hè lặng lẽ, trời tối mịt mùng.
Hắn đứng trong ánh trăng, mỉm tươi tắn.
Nhưng trước khi ta kịp hiểu vì sao trái tim mình lại bồi hồi như thế, hắn đã trêu hỏi:
"Cô nương mà nàng chuộc ra, có phải là để nạp thiếp cho ta không?"
Trong lời ta , vô chứa cả sự ghen tuông mà ta chưa nhận ra:
"Phu quân hiểu lầm rồi, đây là người thiếp chuộc cho mình."
Lê Cẩm nấp sau lưng ta, ngoan ngoãn tiếp lời:
"Hơn nữa, nô gia đã có thai, rõ ràng chẳng phải của đại nhân..."
Lưu Quan Đàm chăm ta, như thể thấu tâm tư ta, lớn:
"Ta thấy phu nhân hẳn là chỉ tiếc không thể đứa trẻ ấy là của nàng."
Ta nghẹn lời, đẩy hắn ra, đỡ Lê Cẩm lên xe ngựa.
Bạn thấy sao?