*
Đêm trước ngày hồi phủ, ta trằn trọc không ngủ .
Khoác áo dậy, bước đi vô định, lúc nhận ra thì đã đứng trước cửa phòng của Lê Cẩm.
Ta do dự một hồi, cuối cùng đưa tay gõ cửa.
Nàng ấy dụi mắt buồn ngủ, mở cửa rồi bị ta kéo ra gốc cây hoè cổ thụ trong sân sau.
Dưới ánh trăng sáng như bạc, nàng ấy giận dữ mắng ta:
"Con nhãi c.h.ế.t tiệt! Sắp lên xe hoa về chốn phú quý rồi, trước khi đi còn đến đây hành hạ ta! Xem có c.h.ế.t tử tế nổi không!"
Ta không giận, vì dù mắng chửi nàng ấy không chống cự, để mặc ta dìu ngồi xuống ghế đá dưới gốc hoè.
Gió mát thổi qua, trăng rọi sân vắng, ta ghé tai nàng ấy, khẽ :
"Nếu dịu dàng với ta như với tên thư sinh Tất Nhất kia, ta đâu phải cãi nhau với suốt mấy năm trời."
Lê Cẩm còn ngái ngủ đáp trả rất nhanh:
"Cô cũng là 'cãi nhau', chẳng lẽ đều do một mình ta sai?"
Ta mỉm nàng ấy. Từng ấy năm, giờ ta mới nhận ra, khi gần, hàng mi nàng ấy cong vút, đôi mắt hạnh nhân, gương mặt trái đào, thực sự rất đáng .
Đáng tiếc, mãi đến lúc chia tay, ta mới nhận ra nét đáng đó.
Ta thở dài một hơi, không kìm lòng.
Lê Cẩm bắt , bật hỏi:
"Sao ? Được hưởng phúc mà còn than vắn thở dài à?"
Nhiều năm sau, ta thường nghĩ rằng tài ăn sắc sảo của mình, mười phần có chín là do cùng nàng ấy rèn luyện mà thành.
Ta định đáp lại, chợt thấy ở chân tóc trên tai trái của nàng ấy có một nốt ruồi nhỏ.
Ta ngây người, rồi bất giác thốt lên:
"Hóa ra là ?"
04
Túy Hương Lâu, nơi mà giấy rách cũng đầy men say, phản ánh sự thấp hèn của nữ nhân và lòng thèm thuồng của đàn nam nhân. Ở đó, ta không tìm ai để lời tri kỷ, cũng chẳng dám mở lòng với bất kỳ ai.
Ta mãi không quên , vào năm thứ ba khi ta ở lầu, đã tận mắt chứng kiến một sự việc kinh hoàng. Khi đó, nàng Mộc Đại – đầu bảng của lầu – đã tố cáo một chơi tỳ bà vì tội giấu đi hai lượng bạc tiền thưởng.
Cô tỳ bà bị mụ Triệu bắt , đánh đập tàn nhẫn, áo quần bị lột sạch. Tấm lưng trắng ngần của nàng bị roi quất đến nỗi m.á.u thịt be bét.
Đêm hôm ấy, nàng bị sốt cao, vẫn phải tiếp khách.
Sáng sớm hôm sau, khi trời chưa sáng tỏ, nàng đã treo cổ tự vẫn ngay trong căn phòng tiếp khách.
Một đóa hoa chưa kịp nở rộ, đã héo tàn trong bùn lầy, khi mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi.
Quan khách bị kinh sợ, đòi Triệu ma ma bồi thường.
Nghe số tiền mà tỳ bà tích góp bấy lâu, cuối cùng đều bị Triệu ma ma lấy ra đền bù, không còn một đồng.
Lúc đó, Triệu ma ma giận dữ đến cực điểm, xác đáng thương, nhổ nước bọt rồi lạnh lùng mắng: “Đồ vô dụng!”
*
Mộc Đại biết rõ chuyện giấu tiền này.
Có lẽ vì áy náy, nàng ta đã gặp ác mộng nhiều đêm liền. Trong lúc riêng tư, nàng ta tỏ vẻ hối hận, giải thích rằng tỳ bà giấu tiền chỉ vì nghe mẹ ở quê đang bệnh nặng, muốn gửi chút ít về giúp đỡ.
Ai ngờ, người tốt nhất của – chính là Mộc Đại – lại tố cáo nàng.
Nguyên nhân chỉ vì một vị quyền quý quen Mộc Đại, cờ gọi tỳ bà đến gảy đàn một lần.
Mộc Đại với dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vừa khóc vừa :
“Ta sắp đón về thông phòng rồi, ta sợ… Sợ tất cả công lao uổng phí. Nếu các người là ta, chẳng phải cũng sợ sao?”
Nàng ta cố gắng tìm kiếm sự đồng từ chúng ta, như thể người khác thấu hiểu sẽ giúp nàng ta bớt đi cảm giác tội lỗi.
Cứ như thể, nếu việc sai trái nhiều người , thì nó không còn là sai nữa.
Nhưng ta không thể đồng , cũng không thấy nàng ta đáng thương.
Vậy nên, lúc đó ta đã đứng bật dậy, không nhịn mà chất vấn:
“Đây là lý do bán đứng bè sao? Cô ấy với , là vì tin tưởng ! Cô không sợ ấy hóa thành quỷ về tìm đòi mạng à?”
Đó là lần đầu tiên ta bị đánh.
Mộc Đại vừa tức vừa thẹn, liên tục tát ta, đến khi hả giận mới ra lệnh cho tay chân thả ta ra.
*
Đêm đó, ta nằm trên chiếc giường chung trong phòng tập thể, khóc đến không ngủ nổi.
Mấy cùng phòng thấy ta khóc ồn, đuổi ta ra ngoài.
Giữa trời đông giá rét, ta chỉ mặc manh áo mỏng, ngồi dưới gốc cây hoè già trong sân, nước mắt rơi xuống vạt áo, rất nhanh đóng băng thành từng lớp mỏng.
Nửa đêm, khi ta đã lạnh đến mụ mị, có người nhẹ nhàng đắp lên người ta một tấm chăn bông rách nát.
Đôi tay ấy rất nhẹ, rất dịu dàng. Khi chỉnh lại cổ áo cho ta, ta lờ mờ mở mắt, thấy một nốt ruồi nhỏ nơi chân tóc sau tai trái của người ấy.
Bạn thấy sao?