(Văn án)
Hôn sự của ta, là từ tay tỷ tỷ đoạt lấy.
Nữ nhi thế gia, lấy ai cũng chẳng phải người mình , chi bằng chọn một kẻ hay vắng nhà, có khi lại thanh nhàn.
Chỉ là ta không ngờ, phủ tướng quân to lớn đến thế, lại lạnh lẽo đến .
Vì thế ta sớm có dự định, bắt đầu chọn lựa một tân lang khác.
Nào ngờ, bị tướng quân bắt tại trận:
"Ít nhất cũng đợi thủ tiết xong rồi, hãy tính chuyện tái giá chứ?"
01
Lưu Quan Đàm đến dạm hỏi, ta đang đứng cách bức bình phong, cãi nhau ầm ĩ với Trịnh ma ma.
Lời lẽ của ta chẳng hề giống một tiểu thư khuê các:
"Con trai bà đến hỏi thăm, ta chỉ bảo hắn mang thêm hai chậu hoa hải đường. Thế mà bà, mụ già chẳng biết sống c.h.ế.t này, lại dám tung tin khắp nơi rằng ta quyến rũ con trai bà. Thế nào, tưởng ta chưa từng ăn ngon mặc đẹp sao?"
Ta vừa chửi vừa đuổi mụ từ hậu viện ra tận tiền sảnh, kinh không ít con cháu trong nhà. Ngay cả hai vị di nương cũng tò mò ló đầu .
Trịnh ma ma bị ta dồn ép, bắt đầu cầu xin:
"Tứ tiểu thư, lão thân mấy lời hồ đồ do uống chút rượu, xin người tha cho lão thân đi mà."
Ta vốn đã mắng đủ, cũng nguôi ngoai đôi phần, lại nghe mụ thêm một câu:
"Xin tiểu thư đừng mắng nữa, kẻo mang tiếng ác là mụ dạ xoa thì không hay."
Cơn giận của ta lập tức bốc lên. Vừa vòng qua bức bình phong để đối mặt với mụ, ta vừa chất vấn:
"Ý bà là sao? Tiểu thư khuê các thì phải nhẫn nhịn, để mặc các người đàm tiếu sao? Ta nhịn thì các người đằng chân lân đằng đầu, ta lùi thì—"
"Huệ Nghi! Lui xuống ngay!"
Sau bức bình phong, là đại ca dẫn theo một nam tử lạ mặt cùng vài gia nhân tiến tới.
Trịnh ma ma thừa cơ chuồn mất, ta cũng đành hành lễ qua loa, chuẩn bị rời đi.
Thế , ánh mắt của người lạ mặt kia lại đầy vẻ tò mò, dừng lại ở ta.
Lông mày rậm, đôi mắt to, thân hình lực lưỡng, khoác áo gấm bó sát, rõ ràng không phải người văn nhã.
Ta lườm một cái, hắn liền chắp tay đáp lễ, không dám chọc ghẹo ta thêm.
Ta rẽ sang hành lang nhỏ trở về hậu viện, còn chưa đi xa đã nghe đại ca trách mắng ta:
"Thưa Lưu tướng quân, ngài không biết đấy thôi, họ Cao nhà ta vốn là thế gia vọng tộc. Các tiểu thư trong khuê phòng đều không giống như Huệ Nghi, thô lỗ như .
Huệ Nghi vốn lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, nay mới đón về phủ. Người còn mang nặng thói quen cục mịch ngoài phố, chưa kịp sửa đổi."
Chẳng phải đây là đang ám chỉ rằng dù ta đã nhận tổ quy tông, vẫn không phải tiểu thư chính danh của nhà họ Cao sao?
Ta hiểu rõ, người trong phủ ngoài mặt cung kính gọi ta là "Tứ tiểu thư Huệ Nghi," sau lưng thì toàn nhạo.
Bọn họ cứ thích chỉ trỏ vào quá khứ của ta.
Họ rằng bản chất của ta mãi mãi chỉ là nương đàn hát ở Túy Hương Lâu, Tường La nương.
Hát xướng thì sao nào?
Năm đó, khi ta bị bọn buôn người bắt cóc bán vào kỹ viện, ta đã dựa vào sức mình, sạch sẽ trong sáng kiếm sống qua ngày.
Nếu tháng trước Cao gia không tìm thấy ta, giờ ta đã sắp đến vị trí đứng đầu, giá trị tăng gấp bội.
Đến cả đại ca nếu muốn đến nghe hát, cũng phải xem ta có bằng lòng tiếp đón hay không.
Ta thầm "phì" một tiếng, chỉ cảm thấy đại ca và tên Lưu tướng quân kia chẳng ai tử tế.
Vừa rồi ánh mắt hắn ta như quái vật, chẳng lẽ cũng khinh thường ta?
Không ngờ, sáng hôm sau, đại phu nhân – chủ mẫu trong nhà – lại cho gọi ta đến.
Bà ta :
"Tứ nha đầu, số con có phúc, lại leo lên mối hôn sự tốt. Vị tướng quân họ Lưu kia muốn cưới con chính thất."
Lúc ấy, trong lòng bà ta ôm Tam tiểu thư – đứa con cưng của mình – miệng mà mắt chẳng , liếc ta với ánh khinh khỉnh.
Cái cách gọi "Tứ nha đầu" nghe y như "chết nha đầu." Ta không nhịn , hỏi lại:
"Phải chăng mối nhân duyên tốt này vốn là dành cho Tam tỷ tỷ?"
Đại phu nhân thoáng sững sờ, lớp phấn son trên khóe miệng đọng lại trong nếp nhăn, lập tức đông cứng.
Ta ngoan ngoãn hành lễ:
"Con nhất định sẽ thay Tam tỷ tỷ hưởng phúc. Cũng mong phu nhân chuẩn bị cho con ít của hồi môn chu đáo, để người ngoài không dị nghị rằng bà bạc đãi con thứ."
Đại phu nhân không chịu nổi nữa, viện cớ đau đầu đuổi ta đi.
Tam tiểu thư đuổi theo, mở miệng răn dạy:
"Muội muội mới về nhà, chắc còn chưa hiểu lễ nghi.
Trong gia đình đại hộ, phải biết kính trọng chủ mẫu. Nếu mẫu thân bị muội chọc giận mà tổn sức khỏe, muội xem phải sao đây?"
Một tiểu thư khuê các điển hình, ngón tay trắng nõn mềm mại, chưa từng nếm trải khổ cực.
Nàng ta cố ý lớn để bọn gia nhân xì xào khen ngợi nàng là người hiếu thuận, hiểu lễ nghĩa.
Bạn thấy sao?