Lâm Tuyết trợn to mắt trong veo, gắt gao trừng trừng nữ nhân có diện mạo ngọt ngào thanh thuần trước mắt, sau một lúc lâu, khàn giọng : “Cả đời này chuyện tôi vô cùng hối hận là đã gặp hai kẻ bạch nhãn lang(1) các người!”
“Ai là bạch nhãn lang?” Thư Khả kêu lên, dùng ngón tay thon dài như ngọc chỉ vào mũi Lâm Tuyết năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Cậu mới là bạch nhãn lang! Nếu chúng tôi không nhớ tới giao trước đây cậu cho rằng cậu có thể sống mà đứng ở đây sao?”
“Giao trước đây?” Mắt Lâm Tuyết suýt chút nữa muốn nứt ra, phẫn nộ cùng ủy khuất rốt cuộc bộc phát, lớn: “Lúc trước tôi vì giúp ta tìm đường ra cơ hồ lại hủy hoại cả đời mình! Nếu không có tôi, ta có thể xuất ngoại sao? Anh ta có ngày hôm nay sao? Bạch nhãn lang lấy oán trả ơn. Đồ khốn kiếp!"
Sau khi Mạc Sở Hàn về nước, bọn họ dường như chưa bao giờ nhắc tới chuyện trước đây, sợ hắn thống khổ nhớ lại, hắn cũng nghĩ nên hai người ăn ý cùng lựa chọn quên đi. Căn bản là nguyện , hóa ra hắn về nước để trà thù, không chút lưu đem hạnh phúc của nhốt xuống 18 tầng địa ngục, ngay cả một cơ hội khiếu nại kêu oan cũng không có.
Cô oán, giận, càng thương tâm! Trái tim hiểu rõ nhất một khắc kia biết hóa ra người đau lòng tới cực điểm lại không chảy nước mắt. Từ hôm tiệc đính hôn cho tới hôm nay, lòng đã vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ, không lưu lại giọt lệ nào!
Còn nhớ rõ, sau khi tiệc đính hôn kết thúc Lâm Tuyết quyết định đoạn tuyệt với quá khứ. Khi bị đưa về Lâm gia, cả người đều bị nước cà chua và dịch trứng thấm đẫm, chúng nhanh chóng đông lạnh biến thành băng côn.
Đã như Mạc Sở Hàn còn chưa chịu buông tha, hắn ở trước cửa Lâm gia chặn , đá khỏi xe vứt xuống nền xi – măng lạnh lẽo, dùng mũi giày giẫm lên tay bắt mở to mắt.
“Cô có hai con đường để đi: thứ nhất biến thành người điên, thứ hai – biến thành người chết!”
Đôi môi đông lạnh bầm đen, một câu cũng không , chỉ bất đắc dĩ dùng ánh mắt đau thương người đàn ông ôn nhu từng cùng thương đang bắt mình trả giá.
“Sao, sợ không?” Dưới ánh đèn nê ông mờ tối, hắn đến dữ tợn, hình dáng ngũ quan đẹp đẽ quen thuộc bây giờ vặn vẹo đến mức không nhận ra.
“Cầu xin tôi một tiếng, tôi có thể khai ân để nô lệ của tôi. Ha ha ha …”
Cô nhắm chặt mắt, muốn xóa đi đoạn kí ức đau đớn tột cùng kia Lâm Tuyết biết mình không . Nỗi đau Mạc Sở Hàn ra đã khắc sâu vào xương tủy, vĩnh viễn không thể khép lại, cả đời này không thoát bóng ma ám ảnh ấy.
Trong mắt Thư Khả hiện lên một tia bối rối nhanh chóng chấn định, vuốt vuốt chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt cực lớn trên ngón tay, ta vừa khoe khoang vừa : “Cậu thấy đẹp không? Anh ấy tặng mình chiếc nhẫn “Vĩnh hằng chi tâm” vì khi ấy gặp khó khăn, rất độc tôi vẫn ở lại bên cạnh với ấy. Tôi đối với ấy không khác gì không khí, chung hoạn nạn mới đổi hạnh phúc bên nhau hôm nay. Lâm Tuyết, cậu tỉnh lại đi, hiện giờ ấy là người tôi, cho nên một chút nhu cũng không thể chia cho …cậu !”
“Cô?” Lâm Tuyết bước nhanh tới, một phen kéo cổ áo ta, phẫn nộ chất vấn: “Lúc trước xuất ngoại tìm ta là ai đưa lộ phí cho ? Là ai nhờ xuất ngoại tìm ta, chăm sóc ta? Tôi nhờ chiếu cố ta, không nhờ chiếu cố ta trên giường!”
“A, đừng có kích !” Thư Khả chớp chớp đôi mắt trong veo, khuôn mặt mỹ mạo hiện lên vẻ giảo hoạt thuần thục, ta ôn nhu giải thích: “Bởi vì trước đây cậu từng giúp đỡ chúng tôi, nên tôi mới bằng lòng ở trước mặt ấy cầu . Thực ra Sở Hàn muốn lấy mạng cậu vì tôi, ấy mới khai ân để cậu đến Thu Cầm Viên nô bộc cho chúng tôi.”
Một khắc này, lý trí bị bung. Có lẽ Lâm Tuyết không thể ngờ Mạc Sở Hàn lại lạnh lùng tuyệt với mình như , khi Thư Khả chạm tới nơi đau đớn sâu thẳm nhất trong lòng , rốt cục giận dữ cùng đau đớn cực độ khiến Lâm Tuyết mất đi khống chế, cắn răng giáng lên khuôn mặt mị hoặc xinh đẹp mà nam nhân kia nhất một cái tát.
“Bốp!” mau lẹ và chuẩn xác, khiến Thư Khả vừa vặn xoay tròn nửa vòng, ta bụm mặt lại không ngừng thét chói tai.
Cái này đúng là họa, mấy chiếc xe jeep quân dụng cách đó không xa đồng loạt mở cửa, mười mấy người mặc trang phục bộ đội đặc chủng mang theo súng ống đạn dược bước xuống xe.
Bọn họ cầm súng tự đứng vây xung quanh Lâm Tuyết, đằng đằng sát khí cảnh cáo: “ Cấm nhúc nhích, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Tất cả nữ binh trợn tròn mắt, không ngờ sự việc sẽ phát sinh như . Đỗ Hâm Lôi vội chạy lên hòa giải: “Có chuyện gì từ từ thôi! Mọi người không cùng binh đoàn cũng là chiến hữu, các chĩa súng vào một nữ binh nhì vừa đến, có hơi quá mức đấy.”
“Cô ta dám thủ đánh người phụ nữ của lão Đại chúng tôi, chán sống rồi!” Đầu lĩnh nhóm bộ đội đặc chủng không bị thuyết phục, con ngươi lạnh lẽo chằm chằm như tùy thời cơ công kích dã thú.
Đỗ Hâm Lôi thân là đội trưởng đương nhiên ra bộ đội đặc chủng thích chém và lãnh huyết, cũng không dám hành thiếu suy nghĩ đành bất đắc dĩ hỏi: “Vị lão đại thủ trưởng của các là ai?”
***
Một chiếc Hummer(2) quân dụng xanh biếc tốc độ kinh người chạy lại đây. “Chi----dát!” Tiếng phanh xe vang lên, cửa xe bật mở, một vị quân nhân trẻ tuổi tuấn bước xuống xe.
Người đàn ông tuấn đẹp trai, một thân quân trang màu lục mê người càng khiến tuấn nhan hắn sắc nét như bức tranh, trên hai vai là quân hàm một sao, chân đi giày nhà binh bước lại gần.
“Sở Hàn!” Thư Khả đắc ý, nhất thời ủy khuất như đứa trẻ nhào vào lòng hắn khóc thút thít.
Bàn tay lớn với những ngón tay thon dài trơn bóng xoa xoa khuôn mặt ta, thấy dấu ấn năm ngón tay trên má Thư Khả hắn không khỏi tức giận, trầm mặc hỏi: “Ai đánh?”
Thư Khả vội vuốt vuốt tay hắn, cúi mặt cắn đôi môi đỏ mỏng không ngừng lắc đầu: “Không có việc gì đâu.”
“Bị đánh thành như còn không có chuyện gì! Đáng bị đánh.” Mạc Sở Hàn ngẩng đầu, ánh mắt lợi như băng trùy bắn về phía Lâm Tuyết, giọng điệu lạnh như băng: “Chỉ cho xem, rốt cuộc ai dám đánh em? Anh sẽ chặt móng vuốt của ta!”
“Không cần đâu. Em thực sự không sao. Sở Hàn, đừng tức giận.” Thư Khả nhẹ nhàng lay lay cánh tay hắn, bộ dáng ủy khuất giả tạo.
Lâm Tuyết cảm thấy mắt mình như bị vật gì đâm vào, đau đến khó nhịn, lấy tay dụi dụi mắt, giọng điệu chầm chậm lãnh đạm: “Là tôi đánh ta.”
“Cô?” Mạc Sở Hàn nhẹ nhàng đẩy Thư Khả ra, bước lên trước hai bước, mắt nheo lại lạnh lẽo đầy nguy hiểm, miệng nhấn ra từng chữ lạnh như băng: “Chán sống rồi phải không?”
Lấy tay xuống, con mắt bị dụi có chút đỏ, không hề sợ hãi ngẩng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mấy ngày nay bị phơi nắng đã có chút màu lúa mạch lên, lạnh lùng : “Cố ta đáng bị đánh.”
Bạn thấy sao?