Ăn đã no, Lâm Tuyết đứng dậy tự rót cốc nước cho mình rồi chậm rãi ngồi xuống uống hết.
“Vèo!” Lương Tuấn Đào vứt đôi đũa lên bàn, quắc mắt đứng lên “Ăn xong rồi thì về!”
***
Trên đường trở về không khí trở nên cứng ngắc. Khuôn mặt Lương Tuấn Đào như bao phủ một tầng băng mỏng, không khí lạnh lẽo nguy hiểm bao trùm.
Lâm Tuyết trước sau vẫn điềm tĩnh như nước, ngồi ở ghế sau thản nhiên ngắm cảnh vật bên ngoài (lời tác giả: bởi trong xe khí áp quá thấp, đây cũng là cách giảm sức ép của LT)
Một đường yên lặng cho tới khi bọn họ dừng lại trước quân khu. Dọc đường, các chiến sĩ thấy xe riêng của Đoàn trưởng thì rối rít đứng nghiêm chào, trong mắt họ tràn đầy sự sung bái.
Năm ấy Lương Tuấn Đào 27 tuổi đã đảm nhận chức vụ Thượng tá Phi Ưng đoàn bằng chính thực lực của mình, chiến tích huy hoàng của hắn cả quân khu truyền tụng. Cả tướng sĩ quân khu dã chiễn lẫn chiến sĩ Phi Ưng đoàn đều tâm phục khẩu phục.
Xe dừng bánh trước tòa nhà hành chính, khi Lâm Tuyết chuẩn bị xuống xe chỉ nghe thấy Lương Tuấn Đào hô lên: “Từ từ!”
Cô bất đắc dĩ phải ngồi yên tại chỗ.
Một loạt tiếng lích ca lích kích vang lên. Từ chiếc túi nhỏ mang theo bên mình, Lương Tuấn Đào lấy ra một chiếc bấm móng tay, hắn nghiêng đầu với : “Đưa tay đây.”
Lâm Tuyết có chút không hiểu nên hỏi hắn: “Anh muốn gì?” Chẳng lẽ hắn muốn cắt móng tay cho ?
Quả nhiên, Lương Thượng tá đã dùng hành thực tế của mình câu trả lời, hắn giơ tay về phía Lâm Tuyết, sau đó kéo bàn tay bị đâm thủng kia, bắt đầu giúp cắt móng tay.
Lương Tuấn Đào ngồi ở ghế trước, Lâm Tuyết ngồi ở ghế sau, tư thế của hai người có chút không tự nhiên, người đàn ông này cũng không bực mình chút nào, ngược lại, hắn rất nghiêm túc.
Bên ngoài, thiên quân vạn mã đứng chờ, qua kính xe không thấy cảnh tượng bên trong, có lẽ họ vĩnh viễn không tưởng tượng : Lương Đoàn trưởng mà họ sùng bái vẫn chậm rãi chưa xuống xe, hắn còn ở đó cắt móng tay cho một .
Lâm Tuyết mở to mắt ngạc nhiên, không ngờ Lương Tuấn Đào thực sự tự mình giúp cắt móng tay. Trong lúc nhất thời trở tay không kịp muốn rút tay lại kéo không ra đành xấu hổ tùy cho hắn nắm.
“Xương sườn đau đớn uống vài viên thuốc giảm đau là , móng tay đâm vào lại không ngừng đau nhức, có phải thành hai chỗ bị đau không? Ngốc!” Lời trách cứ song giọng điệu trong đó lại hàm chưa sủng nịch, Lương Tuấn Đào ngẩng mặt liếc một cái dò xét, con ngươi đen bóng như hai đầm lầy u tối lại giống hàn tinh sáng chói, khiến người ta sợ hãi.
Đáy lòng hơi hơi rung , Lâm Tuyết tránh cái chăm của hắn, lông mi dài hạ xuống che giấu đôi mắt đau thương và bất đắc dĩ.
Cô đâm sâu vào lòng bàn tay mình là để lấy đau trị đau, bởi so với nỗi đau thân thể nỗi đau trong lòng khắc sâu tới ngàn vạn lần. Khi Mạc Sở Hàn tuyệt tát , khi hắn tàn nhẫn đá một cước bay xa, trong một khắc kia đã hiểu như thế nào là mất hết can đảm.
Nếu có thể, Lâm Tuyết hi vọng trong khoảnh khắc ấy mình chết! Nếu chết người đàn ông lãnh khốc ham thích chém kia có thể lòng không? Khuôn mặt lạnh lùng của hắn có thể mảy may nuối tiếc?
Vì cái gì đến tận giờ khắc này đáy lòng vẫn không thể từ bỏ hi vọng xa vời cùng ảo tưởng đáng thương?
“Được rồi.” Lương Tuấn Đào thổi thổi bàn tay đã cắt móng gọn ghẽ, hắn vừa lòng : “Cắt móng vuốt của con mèo nhỏ, xem còn dám lỗ mãng nữa không.”
Lâm Tuyết tỉnh lại, chậm rãi rút tay mình về, đầu ngón tay vẫn lưu lại hơi ấm từ bàn tay lớn kia, nhanh chóng nắm tay lại. Quả nhiên, dù nắm thật chặt móng tay cũng không thể bị thương lòng bàn tay.
“Xuống xe đi!” Không rõ vì duyên cớ gì ánh mắt hắn cứ đuổi theo , giống như trên thân thể hắn có loại lực từ nào đó.
Chấm dứt đau thương cùng ảo tưởng, Lâm Tuyết đẩy cửa xe ra.
“Từ từ đã!” Lương Tuấn Đào lại ngăn lại.
Cô có chút không kiên nhẫn lạnh lùng hỏi hắn. “Thủ trưởng đại nhân còn có gì chỉ thị?”
Thấy thần sắc Lâm Tuyết không tốt, trong bụng Lương Tuấn Đào đầy lời chỉ có thể nuốt trở lại một cách ngắn gọn. Do dự trong chốc lát, hắn lúng túng : “Kì thật … Nếu hôm nay kẻ bị Mạc Sở Hàn đả thương chỉ là một con chó thì tôi sẽ không cùng hắn đánh lớn như .”
Đầu tiên Lâm Tuyết ngẩn ra, chậm rãi quay lại thời điểm hiện tại, có chút dở khóc dở . Lại tới Lương Thượng tá không biết có phải do quân vụ bận rộn hay không mà hắn vội vội vàng vàng xuống xe, đi trước một bước.
***
Khi Mạc Sở Hàn đưa về bệnh viện quân khu bộ đội đặc chủng, mình mẩy thương tích máu me đầm đìa, khuôn mặt tuấn tú xưng phù như đầu heo.
Lí Ngạn Thành sợ đến mức hồn bay phách tán, ông liên tục chất vấn mấy tên bộ đội đặc chủng đi theo Mạc Sở Hàn rốt cuộc đã xảy ra việc gì.
Khi biết rõ sự , nét mặt già nua nhất thời trở nên âm trầm khó coi. Ông liền nổi giận đùng đùng gọi điện cho Lương Khánh Toàn khởi binh vấn tội, đối phương chỉ ha hả sẽ điều tra rõ việc này, chắc chắn sẽ cho ông ta câu trả lời thỏa đáng, sau đó thì cúp điện thoại.
Vốn Lí Lương hai nhà quân môn giao rất tốt, vì tai nạn xe cộ hai năm trước mà không qua lại với nhau.
Lúc ấy, con trai của Lí Ngạn Thành là Lí Nguy và con cả Lương Trọng Toàn là Lương Thiên Dật cùng nhau đua xe, trên đường xảy ra sự kiện đâm vào đuôi xe thảm khốc, Lý Huy lao xuống vách núi bỏ mạng còn Lương Thiên Dật bị liệt, đến nay vẫn phải ngồi xe lăn.
Hiện giờ vẫn không rõ nguyên nhân của sự cố, hậu quả quá mức thảm thống khiến hai nhà quay lưng lại với nhau. Tuy sau này có cũng không giải quyết gì hai nhà Lí Lương không còn hòa hợp như xưa. Lí Ngạn Thành và Lương Trọng Toàn từ ân oán riêng tư cũng trở thành đối thủ chính trị, như nước lửa không tan.
Bị ngắt điện thoại, Lí Ngạn Thành càng hung bạo, ông ta liền giận chó đánh mèo, vừa vặn thấy Thư Khả đang chờ bên giường bệnh, cả giận : “Cô đã gì ? Tại sao lại để Sở Hàn bị đánh thành thế này?”
Thư Khả nước mắt rưng rưng, ủy khuất lúc nào nước mắt cũng tuôn rơi: “Con không ngờ Lâm Tuyết ác độc như , ta lại xúi giục Lương Tuấn Đào ra đòn hiểm với Sở Hàn ….” Thoáng thấy lửa giận thiêu đốt trong mắt Lí Ngạn Thành ta vội vàng sửa lại lời : “Con xin lỗi, con không nên để Sở Hàn đi tới đó, đều là lỗi của con ….”
“Đương nhiên là lỗi của rồi!” Tính Lí Ngạn Thành nóng nảy đâu hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, ông lập tức chỉ tay vào mũi Thư Khả khiển trách: “ Về sau ít mấy cái trò tranh giành cảm đi! Cô có biết câu thê hiền phu họa ít (1) hay không?”
“Con xin lỗi …. Ba à, sau này con xin nhớ kĩ.” Thư Khả sợ tới mức hoa dung thất sắc (2), thân thể mềm mại run rẩy giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Trước đừng có gọi tôi là ba! Cô có đủ tư cách con tôi không thì còn phải xem xét!” Lí Ngạn Thành hướng về phía Thư Khả, ông ta đã tạm ngừng phát hỏa, trong lòng vừa có chút thăng bằng, bỗng chuông điện thoại reo vang, khi nghe toàn bộ “kết quả điều tra” từ phía Lương Trọng Toàn thì giận dữ lại bốc cao ba trượng.
“…..Cái gì? Do Sở Hàn ở trước mặt mọi người ra đòn hiểm, đánh một nữ binh nhì tay không tấc sắt nên con ông mới thấy việc nghĩa mà hăng hái hành sao?”
Bạn thấy sao?