Một tuần sau khi gia đình tôi sản, tôi vô kích hoạt hệ thống chiến lược.
Nó cho phép tôi thực hiện một thỏa thuận với Cố Hoài Sinh và giúp tôi lội ngược dòng nếu như thành công.
Tôi thẳng thừng từ chối, nghiến răng nghiến lợi vặn lại: "Anh ta chính là thủ phạm họa cho gia đình tôi. Để ta coi thường tôi, chi bằng để tôi chết đi cho rồi."
[Chết như thế này có đáng không?]
[Cô đã quên ông nội đã tức giận như thế nào rồi à?]
[Cô đã quên ba mẹ bị tai nạn xe hơi như thế nào rồi à?]
[Cô không muốn trả thù sao?]
Đúng, tất nhiên là tôi muốn, thậm chí trong giấc mơ tôi cũng muốn xé hắn ra từng mảnh.
Nhưng lần này, cho dù tôi có cầu xin ông nội tôi khởi kiện đi chăng nữa thì cũng không có một ai bằng lòng giúp đỡ tôi.
Thế lực của Cố gia ở Giang Thành lớn đến mức không có ai dám đứng lên chống lại Cố Hoài Sinh.
Hệ thống tiếp tục : [Tôi hứa, tôi có thể giúp hạ gục hắn.]
Tôi cắn môi dưới, khó nhọc : "Liệu chúng ta có thể hủy hoại gia đình ấy không?"
[Có thể.]
"Tốt."
Tôi tới khách sạn Cố Hoài Sinh đang ở.
Sau khi bước vào thang máy, tôi vô mất thăng bằng rồi ngã vào vòng tay .
Mái tóc đen dài che mất nửa khuôn mặt, không biết ta có nhận ra tôi không.
Thang máy nhanh chóng dừng lại ở tầng sống, nhờ men rượu, tôi gắng sức ôm lấy eo ta.
Sau khi khẩy một cái, ta đưa tôi vào phòng riêng.
Để bản thân diễn xuất chân thực hơn, tôi đã uống một chai thuốc đặc biệt trước khi đến.
Lúc này thuốc đã phát huy tác dụng một chút, cơ thể tôi hiện tại giống như có một ngọn lửa đang chạy loạn .
Tôi cởi áo khoác, ngồi lên đùi Cố Hoài Sinh.
Đến giờ phút này thì hẳn là ta đã nhận ra tôi rồi.
Cố Hoài Sinh một tay giữ lấy cằm , giọng điệu tràn ngập khinh thường: "Diệp Uyển Anh, không phải cao thượng kiêu ngạo lắm sao? Bây giờ lại dâng mình đến tận cửa?"
Phớt lờ mấy lời chế nhạo đó, tôi chủ đặt tay lên vai ta.
Sau khi không nhịn lẩm bẩm mấy tiếng, Cố Hoài Sinh không nhịn nữa.
Lật tôi lại rồi ấn xuống.
Anh ta thậm chí còn bỏ qua màn dạo đầu.
Mặc dù trong lòng rất ghét ta, dưới tác dụng của thuốc, tôi thực sự cần người đàn ông trước mặt này.
Vào giây phút cuối cùng, trong khi tôi đang căng thẳng chuẩn bị tiếp nhận thì ta lại đẩy tôi ra.
Vẻ mặt hắn vô cùng chán ghét: "Mấy ngày nay chắc phải đến nhiều nơi lắm nhỉ?"
"Cô cũng dùng chiêu này với họ à?"
"Cố Hoài Sinh tôi ghét nhất là xài lại đồ của người khác."
Tôi xấu hổ quỳ xuống đất, lấy hai tay che ngực, kìm lại những giọt nước mắt đang trực trào.
Cố Hoài Sinh tức giận cầm gạt tàn ném thẳng vào tôi mà không hề báo trước.
Một tiếng "rầm" vang lên, m.á.u trên trán lập tức chảy ra.
"Lộp độp..."
Những giọt nước mắt tủi nhục cuối cùng cũng rơi xuống, tôi đứng dậy, nhặt quần áo chạy ra ngoài.
Vào một đêm cuối thu, ngoài trời gió lạnh buốt.
Trên những con đường vắng, đèn đường nhấp nháy, chỉ có một vài người đi bộ.
Tôi khoác áo ngoài rồi đi chân trần, không biết nên đi đâu.
Tôi chỉ đủ tiền ở trong một khách sạn để qua đêm.
Nhưng sang hôm sau, tôi nên gì đây?
Trên trời có mưa phùn, xuân dược vẫn đang chảy trong cơ thể, tôi yếu ớt ngồi xổm xuống, dùng tay ôm lấy đầu gối.
Một lúc sau, hình như mưa đã tạnh.
Tôi khịt mũi, ngước lên thì thấy một người đàn ông cao ráo, thẳng tắp đang đứng cạnh mình.
Anh ấy cầm một chiếc ô, giơ nó lên đầu tôi.
Tôi vội vàng đứng dậy, siết chặt áo khoác.
Anh đưa ô cho tôi, ngượng ngùng: "Trời đang mưa, đừng để bị cảm."
Mặc dù là cuối thu trên người ta chỉ có một chiếc áo sơ mi đã lỗi thời, cơ bắp săn chắc như lúa mì phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Anh ta đội một chiếc mũ bảo hiểm và đeo đôi găng tay màu xám đã mòn.
Hóa ra là Hà Tư Kinh.
Bây giờ ấy hệt như một công nhân nhập cư đẹp trai, thô kệch.
Tôi chợt nhớ đến cuốn tiểu thuyết vớ vẩn tôi đọc cách đây không lâu.
Xuân dược đột nhiên mãnh liệt trào dâng, quét qua khắp cơ thể.
Tôi mềm nhũn ngã vào lòng tay , ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Bạn thấy sao?