Khanh Khanh Trong Tim [...] – Chương 1

Ta đích nữ của phủ Quốc công, là một người mù.

Kiếp trước, thứ muội lừa ta thịt gà, ta cầm dao đ/âm phu quân, khiến cho phu quân ta chec.

Cuối cùng bị mẹ chồng phát hiện ra, và hành hạ ta cho tới chec.

Lần nữa mở mắt, thứ muội nhét đao vào trong tay ta.

Nàng nàng đang mang trong mình đứa con duy nhất của phu quân, muốn ta thịt gà để bồi bổ cho nàng.

Nào ngờ, sau khi sống lại thì mắt của ta đã sáng rồi.

Nhưng lúc này đây, ta lại giơ đao lên, không chút do dự mà đ/âm về phía phu quân.

1

M/á/u bắn tung tóe khắp nơi, con dao dài đ âm vào tim Thẩm Trường Thanh, chỉ một đòn đã khiến hắn chec.

Đôi mắt ta trống rỗng mơ hồ: “Kỳ lạ, sao ta không nghe thấy tiếng gà kêu nhỉ?”

Tô Tẩm Nguyệt tưởng rằng ta không thấy, nên nàng ta hưng phấn chạy vòng vòng, còn không quên nhắc nhở ta:

“Tỷ ở đây đợi muội, muội sẽ đi tìm người.” Nói xong liền vội vã bước ra khỏi cửa.

Bây giờ, nàng ta sẽ giả vờ hoảng sợ đi tìm Thẩm lão phu nhân rồi sai người đến bắt ta.

Kiếp trước nàng ta cũng đã như . Ta có thể ngu ngốc thêm một lần nữa sao?

Ta mở cửa sổ và vội bỏ chạy ra ngoài.

2

Kiếp trước, ta cũng chính tay giec Thẩm Trường Thanh, sau đó bị Thẩm lão phu nhân bắt thì không có cách nào giải thích.

Phủ Quốc công cũng bởi vì có nữ nhi phạm tội mà trở thành trò trong kinh thành, bị Thái hậu ra lệnh tước đoạt đi tước vị.

Ta là con dâu nhà họ Thẩm, việc sống chec của ta đều do nhà chồng quyết định.

Mẹ chồng đã biến ta thành lợn người, hành hạ ta nửa năm trước khi ta chec.

Sau khi ta chec, Tô Tẩm Nguyệt hạ sinh ra con trai của Thẩm Trường Thanh, kế thừa toàn bộ tài sản của Thẩm gia.

Buồn nhất là ta đường đường là nữ nhi của Phủ Quốc công, vốn gả cho Thẩm gia không có tước vị, cuối cùng lại bị thứ muội ở bên ngoài âm mưu chec.

Trước khi qua đời, Tô Tẩm Nguyệt ôm hài tử đến gặp ta, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.

“Ngươi vẫn chưa biết sao, trước khi ngươi ra tay thì Thẩm lang đã chec rồi, cho nên thứ mà ngươi giec chỉ là một cái x/ác thôi.”

Ta nghiến răng nghiến lợi: “Đồ độc phụ nhà ngươi!”

"Ai bảo trong lòng hắn chỉ có ngươi? Cho dù bị ta hạ thuốc thì hắn cũng không muốn lăn giường với ta! Sau khi biết hắn đã chec, ta đã nghĩ ra ý tưởng này. Chỉ cần ngươi chec đi, toàn bộ tài sản của Thẩm gia sẽ thuộc về mẹ con chúng ta.”

Tô Tẩm Nguyệt lấy cớ đến bầu với ta để leo lên giường của Thẩm Trường Thanh. Không lâu sau đó, nàng ta đã tuyên bố mình có thai.

Thẩm Trường Thanh không giải thích mà chỉ bố trí một sân viện cho nàng ta ở bên ngoài.

Ta còn tưởng rằng Thẩm Trường Thanh thích Tô Tẩm Nguyệt…

Sau khi sống lại, Thẩm Trường Thanh đã qua đời, ta đã ra một quyết định táo bạo này.

Cầm đao và đ/âm hắn một lần nữa!

Ta muốn đi tìm thủ phạm thực sự đằng sau, trả lại trong sạch cho bản thân mình.

3

Tô Tẩm Nguyệt vội vàng dẫn Thẩm lão phu nhân và một nhóm hạ nhân chạy tới.

"Lão phu nhân, vừa rồi ta thấy Thiếu phu nhân tức giận cầm dao đi vào phòng này, còn dọa là giec người nữa, ta thật là sợ hãi!"

Thẩm lão phu nhân rất ghét nàng ta, vì Thẩm gia nên vẫn tận mắt đến xem thế nào.

Cửa bị đẩy ra, bên trong là Thẩm Trường Thanh đã qua đời.

Mọi người đều bị hoảng sợ, Thẩm lão phu nhân gần như ngất đi.

"Thiếu phu nhân đã giec thiếu gia rồi!" Tô Tẩm Nguyệt hét lớn.

Nhưng sau đó, nàng ta quanh phòng không thấy ta đâu, nàng ta đã tức giận.

“Muội muội đang tìm ta phải không?” Giọng ta bất ngờ vang lên từ phía sau.

Tô Tẩm Nguyệt thấy ta như thấy q/u/ỷ:

"Sao ngươi lại ở đây! Rõ ràng ngươi vừa rồi..."

"Vừa rồi thế nào? Ta vừa nghe hạ nhân rằng trong phủ xảy ra chuyện nên mới tới. Muội biết mà, mắt ta không thấy nên ta không đi nhanh .”

Mọi người trong Thẩm gia đều biết ta bị mù. Nếu đi từ sân viện với tốc độ thường ngày thì phải mất một nén nhang, nếu như ta là hung thủ thì không kịp trở lại nhanh như thế.

Tô Tẩm Nguyệt quay đầu về Thẩm lão phu nhân:

"Nàng ta dối, vừa rồi chính mắt ta thấy nàng ta vào phòng. Hiện tại Thẩm lang đã chec, ngoài nàng ta ra thì còn có ai đi tới sân viện xa vắng như ?"

Ta chợt ôm lấy ngực rồi nắm lấy tay nha hoàn.

"Ngươi cái gì? Thẩm lang đã không còn nữa? Chuyện như sao có thể xảy ra?"

"Đừng giả vờ nữa, đồ giec người. Lão phu nhân sẽ lập tức ra lệnh nhốt ngươi lại để đền mạng cho Thẩm lang." Tô Tẩm Nguyệt hung ác .

Ta nằm trên người Thẩm Trường Thanh, khóc đến gần như tắt thở.

Nhưng Trần ma ma bên cạnh lại đứng trước mặt ta, khí thế của bà áp đảo những hạ nhân khác.

"Thiếu phu nhân nhà ta là chính thê, sao có thể cho phép một thiếp thất bên ngoài bêu xấu? Lão phu nhân lại càng có thân phận cao quý, sao lại để mặc cho ngươi sai bảo? Hôm nay vẫn còn chưa báo lên quan phủ, ngỗ tác cũng chưa có nghiệm qua, chỉ bằng lời của ngươi mà muốn định tội cho Thiếu phu nhân của chúng ta. Thật hoang đường!”

Trên đường tới đây, ta đã dạy cho bà ấy những lời này.

Quả nhiên, sau khi mắng Tô Tẩm Nguyệt xong thì mặt nàng ta vừa xanh vừa đỏ, ôm bụng kêu đau không ngừng.

"Im ngay!" Thẩm lão phu nhân nghiêm khắc : "Nhốt thiếu phu nhân và Tô Tẩm Nguyệt riêng biệt. Không phép thả ra cho đến khi tìm ra hung thủ!"

Lão phu nhân còn muốn nhốt ta sao?

Không, đáng lẽ bà ta phải đi báo quan trước, sao lại nhốt chúng ta?

"Ta sẽ không đi, ta muốn ở lại cùng Thẩm lang, không ai phép chia cắt chúng ta."

Ta ôm chặt lấy Thẩm Trường Thanh, giống như sâu đậm mà đau khổ.

Cuối cùng lão phu nhân ra lệnh cho ta canh giữ bên cạnh linh đường của Thẩm Trường Thanh, phái mấy gã sai vặt canh gác bên ngoài.

4

Trong linh đường, ta âm thầm mở bộ quần áo dính đầy m/á/u của Thẩm Trường Thanh, lộ ra ngực của hắn.

Cơ thể hắn nổi đầy những đường gân màu tím, kéo dài xuống tận bụng dưới.

Giống như là bị trúng độc?

Đúng lúc ta định thêm ở phía bên dưới, thì cửa linh đường đột nhiên bị đẩy ra.

Một nhóm binh lính xông vào. Người đi đầu đội mũ đen và mặc áo quan, dung mạo tuấn mỹ, sải bước hướng về phía ta.

“Ngươi gặp chuyện rồi mới nhớ đến ta.” Trong giọng lạnh lùng mang theo chút chán ghét.

Cho đến khi ta nghe thấy giọng của hắn thì mới nhận ra hắn là ai. Hóa ra cố nhân của ta có dáng vẻ như thế này.

Ta quỳ gối bước đến gần, đôi mắt trống rỗng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Cầu xin đại nhân chủ, tìm hung thủ sát phu quân."

Đôi mắt lạnh lùng của Cố Khâm khẽ , trong tiềm thức hắn muốn đỡ ta.

"Bổn quan là người của Đình Úy Phủ, cho dù Tô đại tiểu thư không cầu xin, bổn quan cũng sẽ án công bằng." Cố Khâm lạnh lùng .

Cố Khâm liếc người phía sau, lập tức có một ngỗ tác và quan sai tiến tới.

Cố Khâm và ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã hay cãi vã với nhau. Nhưng lúc này, người duy nhất ta có thể dựa vào chỉ có hắn mà thôi.

Vừa mới tới, ta đã phái người đi cửa sau báo tin cho Đình Úy Phủ, không ngờ hắn lại đến sớm hơn ta mong đợi rất nhiều.

"Dừng lại! Các ngươi muốn đưa con trai ta đi đâu?"

Thẩm lão phu nhân loạng choạng bước tới ngăn cản, không cho ngỗ tác khám nghiệm t/u t/h/i.

Khi thấy ta quỳ dưới đất, Thẩm lão phu nhân hung dữ vung tay và định đánh ta.

"Đồ độc phụ, chính là ngươi đã chec con trai của ta! Bây giờ ngươi còn cấu kết với những người này để hoại thân thể con trai ta, khiến nó không yên nghỉ!"

Mẹ chồng ta không biết chữ, có lẽ những lời này có lẽ là do Tô Tẩm Nguyệt xúi giục bà ta.

Tay bà ta chưa kịp đánh xuống, Cố Khâm đã hất bà ta ra.

Cố Khâm kéo ta đứng dậy và bảo vệ ta sau lưng.

Cố Khâm nghiêm nghị : "Không ai có thể cản trở Đình Úy Phủ xử lý án, lão phu nhân không phải muốn tìm ra hung thủ giec con trai người sao?"

Lão phu nhân không thể cãi lại Cố Khâm nên đành phải im lặng đồng ý.

Cố Khâm mang Thẩm Trường Thanh rời đi.

Trước khi đi, hắn còn ta rồi quay sang Thẩm lão phu nhân :

"Tô đại tiểu thư là nhân chứng quan trọng, bổn quan muốn đưa nàng ấy đi cùng."

Thẩm lão phu nhân lo lắng:

"Nó là con dâu của Thẩm gia chúng ta! Đi theo nam nhân bên ngoài thì còn ra thể thống gì nữa!"

Cố Khâm : "Bổn quan muốn tìm Tô đại tiểu thư để hỏi cung mỗi ngày, chắc chắn phải sai người tới nhà mời, nếu lão phu nhân không để ý..."

Nếu mỗi ngày ta đều ra cửa, để cho người ngoài thấy thì lại càng không ra thể thống gì hơn.

Xét về khả năng ăn , không mấy người có thể đấu lại với Cố Khâm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...