Khách Sạn Nước Nóng [...] – Chương 1

Tại khách sạn suối nước nóng, tôi lỡ tay gửi nhầm ảnh bikini cho kẻ thù không đội trời chung, Tần Dã.

Anh ta nhắn lại ngay lập tức:

【Chơi ẩn dụ hả?

【Đừng hài hước thế chứ, ngực phẳng lì mà mặc bikini gì.】

Tôi chẳng hay biết gì, vẫn vui vẻ ngâm mình trong suối nước nóng.

Đến khi quay lại, thấy điện thoại đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, đầu tôi lập tức tê dại.

【Đêm hôm khuya khoắt ở khách sạn gì?

【Cô chán sống rồi đúng không?

【Tôi tra khách sạn nào rồi. Một tiếng rưỡi nữa đến, chuẩn bị chờ chết đi!】

Tôi còn chưa kịp giải thích, bên ngoài đã vang lên tiếng Tần Dã:

“Mở cửa!”

1

Tôi còn chưa kịp đọc hết tin nhắn của ta, thì Tần Dã đã đứng trước cửa.

Tôi đen mặt bất đắc dĩ mở cửa.

Anh ta phong trần mệt mỏi, ánh mắt đầy cảnh giác quét tôi từ đầu đến chân.

Tôi mặc áo choàng tắm, ta thì xách theo gậy bóng chày.

“Tấm ảnh đó tôi gửi nhầm người, phát điên cái gì…”

Chưa hết câu, Tần Dã đã xông thẳng vào phòng.

Lật tung mọi ngóc ngách, kể cả thùng rác cũng không tha.

“Anh tìm cái gì ?”

“Tìm thằng khốn đó chứ gì nữa!”

Tần Dã giận dữ: “Cô đừng là đi tắm suối nước nóng một mình, lại còn mặc… mặc cái đồ ít vải đó.”

Tôi đảo mắt: “Ai đi suối nước nóng một mình chứ.”

“Thế đấy! Tuần trước còn độc thân, mới quen một tuần đã dẫn đến khách sạn suối nước nóng, thằng đó có tử tế không?”

Tìm mãi không thấy gì, Tần Dã xách gậy bóng chày hỏi: “Thằng khốn đó trốn ở đâu?”

Tôi chỉ chỉ phòng bên cạnh.

Anh ta lập tức định lao ra ngoài.

Tôi lười nhác : “Tôi đi với bố mẹ, họ ở phòng bên cạnh.”

2

Cây gậy bóng chày bị Tần Dã ném thẳng vào thùng rác.

Anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Sao không sớm là đi với ?

Tôi có nên qua phòng bên chào hỏi không, tay không thế này thì ngại quá.”

Tôi liếc mắt:

“Không phải mang theo gậy bóng chày sao?

Đêm khuya thế này, bố mẹ tôi ngủ rồi.”

Mẹ của Tần Dã và mẹ tôi vốn là thân, nên đáng lẽ tôi và ta cũng phải thân thiết như .

Nhưng đời không như mơ, tôi và Tần Dã thực sự không hợp nhau.

Từ lúc còn bọc tã đã có thể đánh nhau chí chóe.

Cảm giác như kiếp trước đã kết thù sâu đậm.

Giống như bây giờ, chỉ vì tôi lỡ gửi nhầm một tấm ảnh.

Anh ta có thể lái xe hơn 200 cây số lao đến đây.

Đêm suối nước nóng yên bình của tôi hoàn toàn bị ta nát!

“Anh kỹ đi, không có gã đàn ông nào, tôi vẫn độc thân đây. Anh yên tâm chưa?

Bây giờ có thể cút chưa?”

Anh ta có lẽ vì bản thân còn độc thân nên không chịu nổi việc tôi có người .

Từ bé đến lớn, thư người khác gửi cho tôi, tôi nhận một lá, ta xé một lá.

Những mầm mống còn chưa kịp nảy nở đã bị Tần Dã bóp chết không thương tiếc.

Xác nhận tôi không lén lút đương sau lưng ta, cái người thần kinh này trông có vẻ rất vui.

“Nghĩ cũng phải, cái tính xấu xa này, chó nhà ai mà thèm thích?”

Tôi giáng cho ta hai cú , mà ta vẫn cứ hề hề.

“Nhưng mà giờ không còn phòng trống nữa, nếu tôi lái xe thêm hai tiếng rưỡi nữa về, chắc lái xe mệt quá mà chết trên đường.”

“Liên quan gì tôi? Anh chết ở đâu càng tốt!”

“Phụ nữ thật độc ác… Thôi rồi, tôi đi là !” Tần Dã nhặt cây gậy bóng chày từ thùng rác ra, “Nếu tôi chết thì hóa thành ma quỷ, ngày nào cũng đứng ở đầu giường !”

Nhìn dáng vẻ ta mệt mỏi không giống giả vờ, kéo lê cây gậy ra cửa, tôi mềm lòng.

“Ê, thôi rồi.”

Tần Dã lập tức phanh gấp tại chỗ.

“Cái đó… ngủ… trên sofa đi.”

3

Thực tế chứng minh, người ta không nên mềm lòng, đặc biệt là với kẻ thù.

“Ngủ chưa?

“Ngủ chưa đấy?

“Thật ngủ rồi hả?”

Tần Dã nằm trên sofa, trung bình hai phút hỏi tôi một câu.

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, không thèm đáp lại.

“Chưa ngủ đúng không?

“Chẳng nghe nghiến răng gì cả, chắc đang giả vờ ngủ nhỉ?”

Tôi không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng:

“Anh bị thần kinh à! Ai bảo tôi ngủ nghiến răng!”

Tần Dã mặt “tôi biết ngay mà,” “hê hê” đầy đắc ý.

“Hồi nhỏ ngủ chung với tôi, nghiến răng như ăn thịt người, dọa chết tôi luôn.”

“Anh ơi, chuyện lúc ba tuổi đừng nhắc lại nữa không? Tôi buồn ngủ, để tôi ngủ!”

“Tôi không ngủ , cái sofa này ngắn quá, chân tôi duỗi không thẳng…”

Tôi không thèm để ý, trở mình ngủ tiếp.

Tần Dã lại lên tiếng.

“Ê, quên chưa hỏi, cái ảnh mặc đồ bơi định gửi cho ai đấy?

“Cái đồ vải tí tẹo đấy che gì? Mùa hè trước đi bơi với tôi, còn mặc kín hơn cả ngày Tết!”

Tôi nhắm mắt đảo đến mấy vòng, tức tối chửi: “Liên quan gì !”

“Tôi lớn lên, sao không quản?”

Giọng ngay sát bên tai, tôi giật mình đến dựng cả tóc gáy.

Mở mắt ra, Tần Dã cởi trần, quấn chăn đứng ngay đầu giường tôi.

4

“Anh muốn chết à!”

Tôi bật dậy từ trên giường, “Anh đứng gần như thế gì!”

Anh ta mặt lạnh hỏi dồn: “Vậy đi, gửi cho ai?”

“Gửi cho Tiểu Điềm Điềm, chưa?”

Tiểu Điềm Điềm là thân của tôi, Tần Dã biết.

Anh ta quấn chăn, ngã cái bịch xuống đất bên cạnh giường tôi, : “Tiểu Điềm Điềm à, sớm có phải đỡ không.”

Tôi bị ta ồn đến không còn chút buồn ngủ, còn ta thì hay thật, nằm dang cả tay chân ra đất, nhắm mắt ngủ.

“Ê, tôi mặc cái đấy xấu thật à?”

“Ừ, xấu.”

“Thôi … nếu còn thấy xấu, thì đàn chắc chắn cũng không thấy đẹp.”

Tần Dã vốn đang nằm bất , bật dậy ngay lập tức như cá chép.

“Đàn nào hả?

“Cô mặc cái đấy gì? Nói lại tôi nghe coi!”

Tôi biết ngay là ta sẽ mất bình tĩnh.

Hễ tôi có dấu hiệu sắp thoát ế, Tần Dã là người lo lắng nhất.

Nhìn ta tức giận, tôi lại thấy vui.

Tôi quay lưng đi, buông một câu nhẹ nhàng.

“Đi biển với đàn đây, ngủ ngon nhé, đồ tối tăm.”

Tần Dã bị tôi chọc tức đến thở hồng hộc.

“Là cái thằng bốn mắt trong hội sinh viên hả?

“Cái thằng đeo kính gọng vàng ấy, tôi nhớ ra rồi, là biết không phải người tử tế!

“Cô còn định đi biển với nó?”

Rồi là tiếng bước chân đi qua đi lại.

“Mặc cái đồ bơi chỉ bằng một mẩu vải ấy?

“Tôi thấy đúng là muốn chết rồi!

“Cô gì đi chứ!”

Tôi hí hửng trả lời, giọng đầy thản nhiên: “Tôi ngủ rồi mà.”

“Quay lại đây!” Tần Dã hất chăn ra, túm lấy tôi quay người lại, “Không ngủ!”

Anh ta đứng gần đến mức hai tay chống ngay hai bên đầu tôi.

Kể từ lúc 10 tuổi không còn đánh nhau, đây là lần đầu chúng tôi ở gần nhau đến .

ta lại còn cởi trần.

Cả hai đột nhiên cứng đờ.

Im lặng một lúc, cuối cùng tôi là người lên tiếng trước: “Mặt sao đỏ thế?”

5

Không chỉ mặt, mà cả vành tai ta cũng đỏ như máu.

Tần Dã nuốt khan một cái, : “Tức đấy.”

Khuôn mặt đỏ bừng hiếm khi lại nghiêm túc, không còn chút vẻ cợt nhả thường ngày.

Ở khoảng cách gần như , tôi mới nhận ra, không biết từ khi nào, tên này đã tập luyện để có dáng người như thế.

Vai rộng eo thon, che phủ cả tầm của tôi, đến trần nhà cũng không thấy đâu.

Tôi, một đứa chỉ biết ngắm trai đẹp trên mạng, lần đầu tiên tận mắt, mà còn ở cự ly gần.

Đầu tôi nóng lên, ngón tay bất giác đưa ra, nhẹ chạm vào phần bụng với cơ bắp rõ ràng của ta.

Lập tức, cổ tay tôi bị ta giữ chặt, hơi thở ta dồn dập, ánh mắt càng thêm tối lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...