Kết Thúc Mối Tình [...] – Chương 9

 

9

 

Đối diện một hồi lâu, cuối cùng Giang Hằng vẫn lùi vào phòng.

 

Nhìn Giang Dã, tôi thở hắt ra một hơi.

 

"Việc của Tào Mộng, tôi không biết. Nếu có chút đầu óc, thì đừng đến tìm tôi. Nếu tôi thật sự muốn ấy, những bức ảnh ngoại của các người, chứng cứ nuôi ấy, tôi có thể khiến ấy bị đuổi học. Giang Dã, tôi chỉ muốn ly hôn, không muốn chuyện, còn …"

 

"Ngoại ? Nuôi dưỡng? Ly hôn? Anh đã ngoại ? Các người muốn ly hôn?"

 

……

 

Tôi im lặng Giang Hằng: "Anh có thể không nghe lén không?"

 

Giang Hằng không trả lời tôi, ánh mắt ta vẫn đổ dồn về phía Giang Dã.

 

Một tiếng quát sắc lẹm: "Nói đi!"

 

"Đây là chuyện giữa tôi và ấy, không cần phải quản."

 

"Hừ, không cần tôi quản?"

 

Vừa dứt lời, Giang Hằng một cú mạnh vào mặt Giang Dã.

 

"Thằng khốn!"

 

Giang Dã vốn không phải là người đứng yên cho bị đánh.

 

ta sai, ta vẫn có thể trả đòn.

 

Nhìn hai người vật lộn, tôi không biểu lộ cảm , chỉ lặng lẽ đóng cửa.

 

Sau đó, tôi không biết họ dừng tay vào lúc nào, cũng không biết họ đi lúc nào.

 

Sáng hôm sau, tôi đúng giờ đến cục Dân Chính lúc 8 giờ, lấy số và chờ Giang Dã.

 

Chưa 10 phút, Giang Dã xuất hiện.

 

Anh ta không gì, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, trên mặt có vết thương, sắc mặt uể oải.

 

Không lâu sau, đến lượt chúng tôi.

 

Tôi đứng dậy.

 

Giang Dã đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

 

Giọng ta khàn đặc: "Hôm đó dối, không đi tìm ấy, ấy đã cắt đứt. Cô ấy gọi điện cho , rằng học bổng của ấy bị hủy, biết không phải là em. Anh chỉ đột nhiên rất vui, cuối cùng cũng có lý do để tìm em. Anh không nghĩ đến chuyện ly hôn, chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với em."

 

Giang Dã càng , giọng càng thấp, thậm chí có chút nghẹn ngào.

 

Tôi từ lâu đã không thể chịu đựng Giang Dã khóc.

 

Lúc đầu tôi đồng ý ở bên ta, chính vì ta tôi đến mức đỏ mắt.

 

Nhưng bây giờ…

 

"Giang Dã, khóc khiến tôi… thấy ghê tởm!"

 

Giang Dã nắm lấy tay tôi, đột ngột siết chặt.

 

Anh ta ngẩn người một lúc, rồi ngơ ngác hỏi.

 

"Em gì?"

 

Tôi giật tay ra khỏi ta, xé nát mảnh giấy trong tay rồi lấy một số khác.

 

"Thật ra từ khi mọi chuyện xảy ra đến giờ, chúng ta vẫn chưa ngồi xuống chuyện tử tế. Anh chưa từng hỏi tôi là sao tôi biết ngoại , cũng không hỏi tôi đã biết những gì.

 

"Chúng ta hãy cùng rà lại toàn bộ quá trình. Từ nửa năm trước, đời sống vợ chồng của chúng ta đã không còn hòa hợp. Anh buồn bã, trong lúc say rượu gặp Tào Mộng, có thể vì ấy trông có vài phần giống tôi, có thể vì ấy trẻ trung, năng hơn tôi, không thể kiềm chế, đã ngoại . Ngoại dù thế nào cũng là sai, để biện minh cho bản thân, lại tìm lý do từ tôi. Anh từ khi tôi hơn 30 tuổi, cảm thấy tôi có chút dơ bẩn, vì nếp nhăn trên mặt tôi, vì thân hình không còn đầy đặn, tôi giống như một đoá hoa héo úa, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hôi.

 

"Giang Dã, khi dùng những lời cay nghiệt để miêu tả tôi, có biết trong mắt tôi ghê tởm đến mức nào không?

 

"Tôi bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, tôi thật sự là kẻ mù quáng đến mức nào mà lại bước chân vào một đống phân chó. Phân chó dính vào giày tôi, mà nó vẫn còn ghét mùi giày của tôi."

 

—-------

 

Tôi không nương tay, lời đã xé tan chút thể diện cuối cùng giữa chúng tôi.

 

Quá trình ly hôn rất suôn sẻ.

 

Không có rắc rối, không có tranh cãi.

 

Nhân viên đã nhắc nhở chúng tôi qua một tháng nữa hãy đến lấy giấy tờ.

 

Tôi gật đầu.

 

Giang Dã đã đứng dậy và rời đi.

 

Tôi gọi lại.

 

"Anh khi nào sẽ dọn đồ đi?"

 

Anh ta không quay đầu lại.

 

"Vứt đi!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...