Kết Thúc Mối Tình [...] – Chương 6

 

6

 

Giang Dã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 

Anh với Tào Mộng: "Em đi trước đi."

 

Tào Mộng ngẩng đầu lên Giang Dã, miệng mếu máo, đôi mắt đẫm lệ.

 

Cô ấy không muốn đi.

 

Thế là tôi trở thành người "tốt": "Cùng đi luôn nhé, ở đây không tiện bắt xe đâu."

 

Giang Dã nhíu mày, nghiêm túc Tào Mộng: "Còn không đi?"

 

Tào Mộng sợ hãi lùi lại hai bước.

 

Tôi cũng gương mặt lạnh tanh.

 

"Tôi rồi, cùng đi!"

 

Tào Mộng thật thú vị.

 

Trong huống như , thông thường người ta sẽ bỏ chạy ngay.

 

Nhưng ấy lại thực sự đi theo sau.

 

Tôi đi trước, Giang Dã đi sau tôi, còn ấy thì theo sau Giang Dã.

 

Giang Dã mở cửa ghế phụ, định ngồi vào đó.

 

Tôi ngăn lại.

 

"Có đồ đạc, ra phía sau ngồi đi, cũng không tiện để nhỏ ngồi một mình ở đây."

 

Giang Dã tôi, mặt không biểu cảm, trong ánh mắt là sự kiềm chế cảm mãnh liệt.

 

Anh ta hừ một tiếng, "phịch" một cái đóng sầm cửa xe và ngồi vào ghế sau.

 

Không khí trong xe thực sự rất căng thẳng.

 

Tôi là người vỡ im lặng.

 

"Tào tiểu thư, tôi và Giang Dã có chuyện cần , muốn đi cùng hay tôi đưa về trường?"

 

Bị gọi đột ngột, Tào Mộng có vẻ lúng túng.

 

"Tôi... tôi... tôi..."

 

Giang Dã bỗng lên tiếng: "Rốt cuộc muốn gì?"

 

Qua kính chiếu hậu, tôi liếc Giang Dã.

 

Biểu cảm của ta đã rất thiếu kiên nhẫn, ta đang tức giận và đang cố gắng kiềm chế cơn giận.

 

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy rất khoái trá.

 

Nụ trên môi tôi ngày càng rộng hơn.

 

"Tào tiểu thư, học chuyên ngành gì?"

 

"Tiếng Đức!"

 

Tôi hơi ngạc nhiên: "Cũng giống tôi à? Tôi có một người học dạy ở trường của ."

 

Tôi tên người đó rồi hỏi: "Cô có quen không?"

 

Tào Mộng thay đổi sắc mặt, giọng yếu ớt: "Là... là chủ nhiệm lớp tôi."

 

Tôi khẽ: "Thật trùng hợp quá."

 

Cuối cùng, Tào Mộng đã tôi đưa về trường.

 

Khi ấy xuống xe, bước đi vội vã, không dám quay lại.

 

Tôi hỏi Giang Dã: "Anh nhà ở khu nào gần đây? Chúng ta lên đó ngồi một chút nhé?"

 

Giang Dã ánh mắt cứ dõi theo tôi.

 

Anh ta nghiến răng, từng chữ từng chữ : "Rốt cuộc em muốn gì?"

 

Tôi thu lại biểu cảm trên mặt mình.

 

"Trên suốt quãng đường này, tôi thật sự cảm thấy ghê tởm! Bây giờ, chúng ta hãy về chuyện ly hôn đi!"

 

 

Cuối cùng chúng tôi không đi đến căn nhà cho đó.

 

Mà chỉ ngồi trong xe.

 

Giang Dã châm một điếu thuốc.

 

Im lặng.

 

Kể từ khi tôi về chuyện ly hôn đến giờ, ta vẫn không một lời.

 

Tôi cũng im lặng.

 

Cảm giác ghê tởm suốt chặng đường này giờ đã dần mất đi hứng thú.

 

Trong khi tôi ghê tởm ta, tôi có phải cũng đang ghê tởm chính mình không?

 

Tôi rút một điếu thuốc từ trong túi và châm lửa.

 

"Bao lâu rồi?"

 

Giang Dã giọng khàn khàn.

 

"Cái gì?"

 

"Em hút thuốc, bao lâu rồi?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...