Kết Thúc Mối Tình [...] – Chương 3

3

 

Giang Dã suốt đêm không về.

 

Đến tối hôm sau mới quay lại.

 

Anh mang về cho tôi một phần lẩu cay.

 

"Đây là quán em thích nhất, xếp hàng nửa ngày mới mua . Em ăn đi, đi tắm cái đã!"

 

"Ừ!"

 

Giang Dã đi vào phòng tắm.

 

Tôi cầm chìa khóa dự phòng, cầm hộp đồ ăn, đi thẳng xuống bãi đậu xe.

 

Chiếc xe đã rửa sạch, không có một hạt bụi.

 

Ghế phụ chỉnh đúng vị trí tôi thường ngồi.

 

Có vẻ như không có gì bất thường.

 

Nhưng đó không phải là điểm tôi quan tâm, tôi đang muốn xem camera hành trình.

 

Tôi kiểm tra tất cả video giám sát từ hôm qua đến hôm nay.

 

Giang Dã lái xe đến trường đại học ở phía nam thành phố.

 

Anh gọi cho , chỉ hai chữ: "Xuống đi!"

 

nhảy chân sáo lên ghế phụ.

 

Âm thanh hôn, tiếng thở gấp.

 

"Anh có chạm vào bà già đó không?"

 

"Im đi!"

 

"Rốt cuộc là có chạm không?"

 

Giang Dã giọng khàn, đầy dục vọng.

 

"Em thấy thế nào?"

 

đắc ý: "Tất cả là của em!"

 

"Đừng có cầu xin lúc sau!"

 

Tốc độ xe cho thấy người lái xe rất vội vàng.

 

Ngay gần khu dân cư của trường, xe dừng lại.

 

Video giám sát lại có hình ảnh, là vào sáng hôm sau lúc 10 giờ.

 

Chỉ có Giang Dã một mình.

 

Hình ảnh trong video yên lặng phát.

 

Tôi cứng người ngồi trong xe.

 

Cơ thể căng thẳng, đau nhói.

 

Tôi đưa tay muốn tắt video, thì điện thoại đột ngột reo.

 

Là Chu Dĩ Khâm, thân của Giang Dã.

 

"Anh đâu rồi? Sao chưa qua?"

 

"Trên đường."

 

"Xì, trễ lâu thế, không phải phong cách của đấy! Không phải lại đi gặp em nhỏ của đấy chứ?"

 

Giang Dã đáp một tiếng.

 

Chu Dĩ Khâm hình như hơi ngớ người: "Không phải chứ, tần suất cao thế, có nghiêm túc không đấy?"

 

Giang Dã nhẹ.

 

"Thế nào là nghiêm túc? Thế nào là không nghiêm túc?"

 

"Đừng giả vờ! Tôi cứ nghĩ chỉ thôi, sao giờ lại thành mối quan hệ lâu dài thế này? Không phải chị Sơ Hà đến phát điên sao? Sao lại đột ngột ngoại ?"

 

Câu hỏi này có vẻ Giang Dã hơi chững lại.

 

Qua một lúc lâu, mới mở miệng: "Sơ Hà 33 rồi."

 

"Rồi sao?"

 

"Không hiểu sao, khi ấy qua ba mươi, tôi thấy ấy... hơi bẩn."

 

Giang Dã đã bao lâu rồi không chạm vào tôi?

 

Tôi vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.

 

Hình như là từ nửa năm trước.

 

Thời gian đó, công việc của tôi bận rộn hơn.

 

Để thăng chức, tôi tăng ca, thức khuya, việc liên tục.

 

Mỗi ngày về nhà chỉ muốn ngủ.

 

Giang Dã ôm tôi, định hôn tôi.

 

Tôi đẩy ra.

 

"Đừng ồn, mệt quá, lần sau đi!"

 

Lần đầu tiên, Giang Dã không để ý, thậm chí còn cảm thấy thương tôi.

 

Lần thứ hai, không vui lắm, vẫn kiềm chế không nổi giận.

 

Lần thứ ba, giận dữ, đập cửa bỏ đi.

 

Sau đó tôi tìm thấy trong một quán bar.

 

Tôi cũng nhận ra việc này không ổn.

 

Vì thế tôi ôm cổ , chấp nhận nụ hôn dữ dội của .

 

Lần đó không tốt, tôi thậm chí cảm thấy đau.

 

Giang Dã cũng nhận ra, vội vàng kết thúc.

 

Đêm đó, quay lưng lại, lần đầu tiên không quay lại ôm tôi.

 

Tôi bất lực, không biết phải giải quyết thế nào, cũng không biết thế nào để dỗ .

 

Nhưng lại chủ dỗ mình.

 

Anh đó là vấn đề của , quá vội vàng.

 

"Đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng để bụng, khi nào em xong việc chúng ta đi du lịch!"

 

Tôi tưởng rằng mọi chuyện đã giải quyết.

 

Anh vẫn đối xử tốt với tôi.

 

không còn ôm tôi khi ngủ, dù chúng tôi đã nửa năm không có quan hệ.

 

Nhưng vẫn tốt với tôi.

 

Nhưng giờ lại , thấy tôi "bẩn."

 

Từ khi tôi nghe thấy từ này đến giờ, mỗi khi nghĩ đến là tôi lại lạnh toát cả người.

 

Tay cầm điếu thuốc cứ run lên.

 

Tro thuốc rơi vào tay tôi, bỏng rát.

 

Nhưng không thể nào so sánh với tổn thương mà từ đó mang lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...