Kết Thúc Mối Tình [...] – Chương 10

10

 

Chắc chắn là không thể vứt đi.

 

Cuối cùng, những món đồ thuộc về ấy đều Giang Hằng dọn đi.

 

Sau khi dọn xong đồ, ấy tự tay vào bếp nấu một bữa ăn, rồi mở một chai rượu.

 

"Uống một ly nhé?"

 

Tôi không từ chối.

 

Giang Hằng uống có vẻ hơi vội vàng.

 

Một ly rượu uống cạn, ta kéo khóe miệng, rồi : "Lúc trước thật sự không biết Giang Dã có tâm tư như với em, nếu biết..."

 

Tôi lắc đầu khẽ.

 

Biết thì sao?

 

Chặt đứt mối nhân duyên từ đầu à?

 

Hối hận kiểu này chẳng có ý nghĩa gì.

 

"Lúc trước cả hai gia đình đều không đồng ý hai người ở bên nhau, vẫn nhớ câu Giang Dã từng , cậu ấy 'Tôi không biết sau này ở bên ấy có hối hận không. Tôi chỉ biết, nếu bây giờ không ở bên ấy, tôi chắc chắn sẽ hối hận.'"

 

"Em là vì câu này mà ở bên cậu ta?"

 

Tôi lắc đầu.

 

"Không phải. Chỉ là, lúc trước tôi cũng nghĩ như ."

 

Tôi chống cằm, lắc lắc ly rượu.

 

"Thật ra nghĩ lại, lúc hai mươi mấy tuổi tôi dũng cảm hơn bây giờ nhiều. Lúc đó tôi dám cùng một chàng trai nhỏ hơn mình năm tuổi xây dựng tương lai, giờ thì tôi không dám. Tôi thậm chí không chắc mình còn có thể bắt đầu một mối quan hệ mới nữa không."

 

"Sơ Hà..."

 

Giang Hằng tôi với ánh mắt phức tạp, có chút áy náy, có chút thương tiếc, còn có vài thứ tôi không hiểu.

 

Tôi mỉm với ấy, ánh mắt nhẹ nhàng.

 

"Đừng lo cho tôi, tôi chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt thôi. Tình này, đến thì rực rỡ, đi thì như cây cối mục nát. Những gì người khác cho mình, vốn dĩ không kéo dài mãi. Nhưng cũng không sao. Trong cuộc sống, có bệnh thì c//hế//t, hết tiền thì c//hế//t, chưa từng nghe ai không có là c//hế//t."

 

Có lẽ tôi cũng hơi say rồi.

 

Thêm nữa, đối diện là Giang Hằng, một người lâu năm, thế là tôi nhiều hơn bình thường.

 

Giang Hằng vẫn im lặng nghe, không thêm gì.

 

Sáng hôm sau thức dậy, Giang Hằng đã rời đi.

 

Anh ấy để lại một mảnh giấy.

 

Nói rằng ấy phải bắt chuyến bay, không đợi tôi nữa.

 

Anh ấy gặp một khá tốt, lần này về sẽ chuẩn bị ở bên ấy.

 

Anh ấy viết: "Sơ Hà, bảo trọng!"

 

—------

 

Vì ly hôn, tinh thần phân tán của tôi đã nhanh chóng thu lại.

 

Công việc bận rộn không cho tôi thời gian tự trách bản thân.

 

Điều này đã giúp xoa dịu cảm của tôi rất nhiều.

 

Đã rất lâu rồi tôi không nghĩ đến Giang Dã nữa.

 

Cho đến khi Chu Dịch Khâm gọi cho tôi.

 

"Sơ Hà, chị, em biết em không nên liên lạc với chị, mà Giang Dã đã phải vào viện hai lần trong nửa tháng qua vì ngộ độc rượu, thật sự không thể ngừng ."

 

"Bây giờ chỉ có chị mới có thể khuyên ấy. Sơ Hà, Giang Dã ấy, biết mình sai rồi!"

 

Chu Dịch Khâm chắc chắn cũng không hy vọng tôi có thể thuyết phục Giang Dã.

 

, khi tôi xuất hiện ở bệnh viện, ta tôi với vẻ ngạc nhiên, lập tức đứng dậy và nhường chỗ cho tôi.

 

"Chị chuyện với ấy đi, em ra ngoài hút điếu thuốc."

 

Tôi liếc ấy một cái, không đồng ý.

 

"Vẫn chưa bỏ thuốc à? Khương Nguyện không phải mang thai sao?"

 

Chu Dịch Khâm sắc mặt cứng lại, có vẻ hơi lúng túng, ta nâng tay lên rồi quay lưng đi ra ngoài.

 

Tôi quay lại, phát hiện Giang Dã đang tôi chăm .

 

Khi ánh mắt của chúng tôi giao nhau, ta vội vã quay mặt đi.

 

"Giang Dã..."

 

Tôi vừa mở lời, ta vội vã cắt ngang.

 

Anh ta : "Tay đau, tay trái, mỗi khi trời mưa đau đặc biệt lắm. Năm đó, chúng ta có một khoảng thời gian dài không gặp nhau, bảo với em là bị ba nhốt trong phòng, thật ra đang ở bệnh viện, bị ba đánh gãy tay. Anh mãi không cho em biết, sợ em lo lắng!"

 

"Vậy tại sao bây giờ lại ?"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...