Tôi thật sự đã mất trí nhớ, chỉ trong thời gian ngắn. Trước khi xuất viện, trí nhớ đã khôi phục hoàn toàn.
Vì tôi biết rõ — vụ tai nạn đó là ai ra.
Ngoài Dao Hạ, không ai dám vào xe của tôi. Nếu không có ta, đã chẳng xảy ra vụ đua xe ấy.
Tôi chưa từng nghĩ người phản bội tôi sau bao nhiêu năm lại chính là Dao Hạ. Đã dám , thì phải trả giá. Nhưng chưa vội — tôi còn việc quan trọng hơn.
Đó là Tiểu Niệm.
Tôi nhận ra mình ấy — là sau khi mất đứa con, ba tháng sau.
Cô ấy không còn gọi cho tôi. Không còn mang cơm cho tôi. Không còn lo lắng quan tâm gì đến tôi nữa.
Cứ như… ấy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Trái tim tôi lúc đó… thật sự rối loạn. Nhưng vì bao năm qua luôn là ấy theo đuổi tôi còn tôi né tránh, nên tôi không biết phải sao để mở lời với .
Cũng có thể, lòng tự trọng đáng buồn của tôi khiến tôi không cúi đầu nổi để tìm .
Thế là tôi cứ… đợi.
Tôi chờ ấy đến tìm mình. Nhưng lại ba tháng nữa trôi qua Tiểu Niệm vẫn không hề liên lạc.
Tôi chỉ có thể biết tin tức về ấy qua những cuộc gọi từ mẹ mình — vừa nghe bà mắng tôi, vừa lắng nghe từng mẩu chuyện rời rạc có liên quan đến ấy.
Trước hôm đua xe, tôi đã với Dao Hạ: “Đây là lần cuối cùng. Sau hôm nay, tôi sẽ về nhà — trở về bên Tiểu Niệm.”
Nhưng khi thực sự ngồi vào xe, tôi đã cảm thấy — có lẽ lần này tôi thật sự không thể quay lại nữa.
Nhiều năm chơi xe, tôi chưa từng thấy sợ. Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, tôi thấy sợ thật…
Có lẽ vì tôi đã có điểm yếu.
Khi xe lao thẳng vào lan can, trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của Tiểu Niệm — ấy luôn dặn tôi mỗi lần ra ngoài phải ý an toàn.
Tôi dốc hết sức lực cuối cùng, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Chiếc xe bốc cháy dữ dội ngay sau đó, còn tôi thì lăn xuống vách núi bên cạnh.
Nhưng may mắn… tôi vẫn còn sống. Và cũng nhờ đó… tôi có một cơ hội để quay lại bên Tiểu Niệm.
Tôi không hề cố ý lừa dối ấy. Nhưng ánh mắt tôi không còn cảm, chỉ toàn là xa cách. Cô luôn nhắc đến hợp đồng, khiến tôi vô cùng bất an.
Tôi chỉ còn cách giả vờ mất trí nhớ, hy vọng trong thời gian ngắn có thể khiến ấy tôi lại lần nữa.
Tôi dẫn ấy đi tìm lại ký ức, giới thiệu bè, cố gắng bù đắp những gì tôi từng nợ.
Nhưng ấy không cần. Không cần đám cưới. Cũng không cần tôi.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần chúng tôi chưa ly hôn, ấy sẽ không thể rời đi.
Nhưng tôi đã lầm. Ngay cả mẹ tôi… cũng đứng về phía ấy.
Nhìn dáng vẻ dứt khoát khi ấy rời đi, tim tôi như chết lặng.
Tôi không thể gì mẹ mình, nên tôi mang theo toàn bộ nỗi giận đi thẳng đến nhà Dao Hạ.
Vừa thấy tôi, ta đã phấn khích lao ra: “A Dã! Anh quay lại tìm em đúng không? Anh nhớ ra rồi đúng không?”
Tôi siết chặt cổ ta, lạnh lùng :
“Đúng. Tôi nhớ ra rồi. Nhớ ra chính … là kẻ phản bội tôi.”
Tay Dao Hạ đang vùng vẫy lập tức khựng lại, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.
“Không… không phải em… A Dã… không phải em…”
Nhìn mặt ta tái nhợt, không còn sức chống cự, tôi buông ra, ném mạnh xuống đất, rồi tát tới tấp cho đến khi thấy ta nôn ra máu, tôi mới ngồi xuống, thẳng vào mắt ta:
“Dao Hạ, vốn dĩ tôi định tha cho , nể bao năm bên nhau. Tôi đã cảnh cáo đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, sao cứ cố ?”
Dao Hạ vừa khóc vừa thở gấp, giọng run rẩy cầu xin:
“Không… không phải em… Là Hướng Dương… nhiều năm nay hắn luôn ganh ghét , là bọn họ ép em… nếu em không theo, họ sẽ bắt cả gia đình em… Em xin … A Dã… xin tha cho em… Em đi, em hứa sẽ biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa…”
“Muộn rồi.”
Tôi lôi ta ra khỏi nhà, kéo lê đến giữa đường, quăng xuống đất, bộ đồ ta bị cào rách tả tơi, tôi quay đầu rời đi.
Dao Hạ những năm qua đã đắc tội với không ít người. Không còn tôi che chở, ta liệu còn sống nổi hay không… không ai biết trước.
Tôi đoán đúng. Chưa đến một tuần, Dao Hạ đã biến mất khỏi thành phố A.
Không ai biết ta đã đi đâu.
Những ngày không có tin tức của Tiểu Niệm, tôi tiếp quản Tập đoàn Phó thị, ngồi trong văn phòng trước đây của ấy, chỉ để cảm nhận hơi thở còn sót lại của .
Tôi vùi mình vào công việc ngày đêm, không dám nghỉ ngơi. Vì chỉ cần dừng lại một giây, tôi sẽ lại nghĩ đến ấy.
Khi nhận giấy triệu tập của tòa, tôi lại — Tôi có thể gặp ấy thêm một lần nữa.
Khi thấy ấy đứng trước cổng tòa, tôi có cảm giác cả thế giới như sáng bừng.
Rõ ràng… cuộc sống không có tôi, ấy sống rất tốt.
Gương mặt ấy ngập tràn nụ rạng rỡ, ánh mắt tự tin lấp lánh. Còn tôi, dù đã cố gắng chỉnh chu, vẫn già đi cả chục tuổi.
Tôi định bước lên với vài câu, thì nhận một cuộc gọi. Giọng nhẹ nhàng, ấm áp, đầy trìu mến —
Ngay cả những năm đầu bên nhau, khi còn tôi đến si mê, cũng chưa từng dùng giọng điệu như thế với tôi.
Tôi ghen. Ghen đến đau điếng cả tim. Nhưng cũng hiểu rõ — giữa tôi và ấy… không còn gì nữa rồi.
Tôi chỉ muốn ấy lâu hơn một chút, mà ngay cả điều đó… ấy cũng không muốn cho tôi.
Cô ấy rời đi, dáng vẻ như một chim nhỏ tự do tung cánh bay. Tôi đứng đờ ra đó, đầu óc trống rỗng.
Tôi lạc bước trên phố, tai ù đi, không nghe thấy gì, cho đến khi một cú va chạm cực mạnh ập đến.
Tôi ngã xuống đường, điện thoại văng qua một bên.
Tôi cố gắng hết sức bò về phía đó, muốn gọi cho Tiểu Niệm một cuộc cuối cùng, … ngay cả nhúc nhích cũng không .
Qua khe hở đám đông vây quanh, tôi thoáng thấy đôi giày của Tiểu Niệm.
Cô ấy chỉ dừng lại đúng một giây — rồi quay đầu rời đi.
Thứ đau đớn hơn vết thương trên cơ thể… chính là trái tim.
Cô ấy… sẽ không bao giờ trở lại thế giới của tôi nữa.
Bạn thấy sao?