8
Chỉ còn một ngày nữa là kết thúc hợp đồng, tôi đã đặt sẵn vé máy bay sang Úc hai ngày sau.
Tối hôm đó, Phó Dã muốn đưa tôi đi ăn tối, tôi cũng không từ chối.
Nhưng đến nơi mới biết, không phải chỉ có hai người — mà còn có mấy người của ta.
Trong phòng riêng, giọng bè ta vang lên:
“Này, mấy ông thấy không? Lão Dã chắc bị con kia bỏ bùa rồi! Nghe đánh cả chị Hạ nhập viện cơ đấy, còn bảo bọn mình tới phụ ta tạo không khí cầu hôn? Đùa à? Kết hôn ba năm rồi mà giờ còn cầu hôn gì nữa?”
Một giọng khác tiếp:
“Nói nhỏ thôi, mà đúng là con nhỏ này cũng ghê thiệt. Mẹ của lão Dã vốn khó chiều, mà cũng bị nó thu phục. Nhà nó thì chẳng có gì, thân thế . Hồi cưới nghe nhà họ Phó còn cho sính lễ lớn với cả căn hộ nữa. Những năm nay công ty nhà họ Phó cũng do ta lo liệu.”
“Thế thì không có gì lạ, chắc lão Dã giờ muốn lấy lại công ty nên mới chơi chiêu thế này.”
Phó Dã đứng ở một góc, mặt mỗi lúc một đen lại. Thấy tôi quay người định đi, lập tức kéo tôi lại, hoảng hốt :
“Tiểu Niệm, không phải như họ đâu! Anh chỉ muốn giới thiệu bè với em… rồi cầu hôn em…”
Ngay trước khi định quỳ xuống, tôi đã lấy ra bản hợp đồng và đơn ly hôn mà tôi đã chuẩn bị từ lâu. Nhẹ nhàng mở ra, chằm chằm vào nét chữ, tôi khẽ:
“Phó Dã, không cần thiết nữa đâu. Ba năm thỏa thuận đã hết, em cũng chẳng cần tiền nữa. Vậy… mình chấm dứt đi chưa?”
Phó Dã run rẩy cầm hợp đồng lên, mắt đỏ hoe, giọng cũng run theo:
“Tiểu Niệm, thời gian qua đã rất nhiều… tại sao em vẫn không chịu tha thứ cho ? Dù là tội phạm, cũng nên có cơ hội sửa sai mà…”
Tôi lạnh lùng. Đã từng… cũng là gương mặt này, từng đứng trước tôi với vẻ yếu đuối như .
“Anh chưa từng mất trí nhớ đúng không? Mấy ngày qua lừa tôi, thấy vui lắm à?”
Phó Dã sững sờ tôi, lẩm bẩm:
“Em… em phát hiện từ bao giờ?”
Tôi chằm chằm, giọng lạnh như băng:
“Anh che giấu rất kỹ… chỉ có một điểm — luôn tránh ăn đồ khiến mình dị ứng.”
Phó Dã cúi gằm mặt, như bị rút hết sức lực:
“Tiểu Niệm, không cố ý lừa em… chỉ muốn cho hai ta thêm một cơ hội nữa… Anh thật sự hối hận rồi. Nửa năm qua luôn chờ em tìm , em không gọi lấy một lần. Cho đến vụ tai nạn… mới ‘nhân họa đắc phúc’ mà có thêm cơ hội ở bên em… Anh thật sự rất trân trọng…”
“Trân trọng? Anh trân trọng bằng cách lừa tôi à? Trước đây ít ra còn dám dám chịu, còn bây giờ — tôi thật sự thấy ghê tởm.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang:
“Ký đơn ly hôn đi, sẽ tốt cho cả hai.”
Nghe tôi lại nhắc đến hai chữ “ly hôn”, Phó Dã xé toạc hợp đồng và đơn ly hôn, giận dữ:
“Tiểu Niệm, không ly hôn! Em cần thời gian, có thể đợi. Anh sẽ đợi… đợi em vượt qua nỗi đau mất con…”
“Câm miệng!” — tôi hét lên. “Anh không xứng, không có tư cách nhắc đến nó! Anh không ký cũng không sao — ly hôn đâu phải chỉ có một cách!”
Tôi rời khỏi nhà hàng không quay đầu lại, cũng không về nhà mà đến khách sạn.
Ngâm mình trong bồn tắm, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh đứa con vừa mới thành hình.
Phải rồi… đến lúc tôi nên rời khỏi nơi này rồi.
9
Giấy tờ tùy thân của tôi vẫn còn ở nhà. Với tính của Phó Dã, chắc chắn sẽ không đưa cho tôi dễ dàng.
Tôi quyết định đến nhà ba mẹ chồng.
Mẹ chồng nghe xong lý do, không khó dễ, còn ôm tôi một cái, nắm tay tôi thật chặt, giọng không còn nghiêm khắc như xưa nữa, mà dịu dàng :
“Con à, ba năm qua vất vả cho con rồi. Ly hôn không phải lỗi của con — là lỗi của A Dã. Mẹ sớm đã biết sẽ có ngày này, cũng không muốn níu kéo gì.”
“Con có biết tại sao năm đó mẹ chọn con không? Khi đó con luôn tỏ ra ngoan ngoãn, trong mắt lại có sự cứng cỏi, rất giống mẹ hồi trẻ.”
“Mẹ với ba con tay trắng dựng nghiệp, bao năm qua không dựa dẫm ai. Nhưng vì quá bận bịu, nên mẹ mới lơ là với A Dã, để nó thành ra như bây giờ.”
“Hồi đó thấy con, mẹ tin rằng chính con mới là người có thể cứu A Dã. Nhưng mẹ không ngờ, con lại phải chịu tổn thương lớn đến .”
Bạn thấy sao?