Kết Thúc Hôn Nhân [...] – Chương 5

7

Sau khi từ trường về, một số học cũ lần lượt gửi lời chúc mừng cho tôi, thậm chí có người còn chuyển khoản “tiền mừng muộn”.

Tôi , nhận tiền không chút ngại ngùng — vì đó là những khoản trước kia tôi từng gửi đi.

Còn lại đúng hai tháng nữa là hợp đồng kết thúc, tôi cũng đã đến lúc phải chuẩn bị cho tương lai của mình.

Phó Dã vốn không thích cuộc sống rập khuôn, nên sau khi cưới, công ty và gia đình đều do tôi quán xuyến.

Tôi đến công ty, bàn giao công việc cho trợ lý đắc lực nhất.

Rồi nhanh chóng bán đi hai căn nhà đứng tên mình — một là quà cưới từ ba mẹ chồng, một là họ tặng khi tôi bị sảy thai.

Tôi cũng tìm luật sư tiến hành thống kê và phân chia tài sản sau hôn nhân, đồng thời soạn sẵn đơn ly hôn.

Trong khi tôi bận rộn thu xếp cho việc rời khỏi cuộc hôn nhân này, thì Phó Dã lại mải mê tìm lại ký ức — đồng thời học cách một người chồng tốt.

Anh bắt đầu học nấu ăn. Từ việc cháy cả cái chảo đầu tiên, đến bây giờ đã có thể món trứng xào cà chua ăn .

Anh cũng bắt đầu quan tâm tôi: dặn dò đi nhớ cẩn thận, tối về ngủ sớm…

Nhưng chuyện đưa tôi đến tiệm váy cưới để thử váy thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.

“Tiểu Niệm, chỗ này là tiệm váy cưới lớn nhất thành phố A. Em cứ thử thoải mái, không thích thì bảo họ đặt từ Pháp về cũng .”

Phó Dã với ánh mắt lấp lánh, vui vẻ không giấu nổi.

Giống như ba năm trước, khi tôi cố gắng cầu xin đi thử lễ phục cưới với tôi — lúc đó, tôi đã dốc hết chân thành trao cho .

Còn thì sao?

“Thử lễ phục? Thử cái đó gì? Em đừng tưởng tôi sẽ tổ chức đám cưới với em. Cả đời này tôi chỉ cưới Dao Hạ. Nếu em muốn lễ thì đi mà tổ chức với ba mẹ tôi.”

Nghĩ lại những lời đau như dao cứa tim ấy, gương mặt tôi lạnh hẳn đi.

Tôi rút tay khỏi tay , lắc đầu.

Phó Dã có phần bị tổn thương, dè dặt :

“Tiểu Niệm, hồi đó tụi mình chưa từng tổ chức lễ cưới, là nợ em. Mình tổ chức lại đi, tổ chức một lễ cưới lớn nhất thành phố A. Anh muốn cả thành phố biết em là vợ .”

Tôi khẽ khinh một tiếng, liếc người đang đứng ngoài cửa tiệm, lạnh nhạt :

“Phó Dã, chỉ đang nhầm lẫn tôi với người khác thôi. Người muốn cưới không phải là tôi.”

Tôi bước ra ngoài, thì bị Dao Hạ chặn lại.

Cô ta trợn mắt tôi, dí ngón tay vào vai tôi:

“Tô Niệm, thật hèn hạ! Dám dụ dỗ A Dã đến chỗ này, định gì? Muốn cưới lại lần nữa sao?”

Trước đây vì sợ Phó Dã chán ghét, mỗi lần Dao Hạ khiêu khích, tôi đều nhẫn nhịn.

Nhưng giờ thì khác.

Tôi bóp chặt tay ta, bẻ mạnh xuống.

“Dao Hạ, đừng tưởng trước đây tôi nhường là vì sợ . Tôi chẳng thèm chấp. Nhìn đi, hơn ba mươi tuổi rồi mà chẳng trò trống gì. Ngoài tiểu tam thì còn biết cái gì khác nữa?”

Dao Hạ đau quá gào ầm lên, chẳng còn hơi sức để cãi lại.

Đúng lúc đó, Phó Dã bước ra.

“Anh Dã! Anh mau đi! Con đàn bà độc ác Tô Niệm này… tất cả chỉ là giả vờ! Tay em suýt gãy rồi! Mau giúp em đi!”

Nghe tiếng Dao Hạ đầy tủi thân xen lẫn tiếng nức nở, Phó Dã bước tới, gỡ tay tôi ra khỏi tay ta.

Tôi nhếch môi chua chát — quả nhiên, vẫn không chịu nổi khi thấy Dao Hạ bị bắt nạt.

Rốt cuộc cũng diễn không nổi nữa rồi.

Nhưng đúng lúc tôi xoay người định rời đi, Phó Dã bất ngờ tung một cú đá thẳng vào bụng Dao Hạ, khiến ta ngã sấp xuống sàn ngay tại chỗ.

“Tôi nhớ là lúc còn trong bệnh viện tôi đã nhắc rồi mà. Nếu vợ tôi đánh thì phải chịu đựng, không biết ngoan ngoãn thì để tôi thay ấy dạy cho!”

Phó Dã đá thêm mấy cú nữa không chút do dự. Tôi thấy mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, có người còn rút điện thoại ra, vội vàng kéo ta lại.

Không phải vì lo cho ta, mà là vì sợ bị ảnh hưởng đến tôi — dù gì thì chúng tôi vẫn chưa chính thức ly hôn.

Trên đường về tôi chẳng buồn câu nào. Phó Dã không nhịn mở miệng:

“Vợ ơi… em giận rồi phải không? Anh chỉ muốn tổ chức lại lễ cưới… Anh không ngờ ta lại mò đến đó…”

Mọi điều hôm nay — đều là những việc tôi từng không dám mơ đến, mà giờ đây lại chẳng khiến tôi thấy cảm gì cả.

Có lẽ vì lòng tôi đã không còn mong đợi điều gì từ nữa rồi.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...