19
Sáng hôm sau.
Tôi vác đôi mắt gấu trúc, toàn thân nhức mỏi, lê lết xuống ăn sáng.
Lục Gia Gia đang gặm bánh mì, bỗng nhiên liếc tôi một cái, ánh mắt nghi hoặc:
“Sao tôi thấy, từ lúc chị đến nhà tôi, ngày nào chị cũng bị thương ?”
Tôi: “…”
Chị cũng muốn sống yên ổn lắm chứ!!!
Cô giúp việc trong nhà bưng ra một đống thuốc, vẻ mặt đầy quan tâm:
“Tối qua tôi thấy Lục tổng bế về nhà, còn tưởng bị ngã không đi nổi.
Đây là thuốc tốt lắm, giảm đau nhanh lắm đấy.”
Tôi lặng lẽ nhận thuốc, giọng yếu ớt:
“Cảm ơn…”
Lục Gia Gia lập tức hiểu ra chuyện gì đó, ánh mắt sáng lên, tủm tỉm đầy gian xảo:
“Hai người chơi lớn lắm hả?!”
Tôi cũng đâu có muốn thế này hu hu hu…
Không hai lời, ấy lập tức giơ chân, đạp thẳng vào người Lục Gia Trạch:
“Này! Anh đối xử tốt với Diệp Tiểu Phong một chút đi!
Không thì người ngoài vào, tưởng nhà họ Lục chúng ta bắt nạt con dâu đấy!”
Nói hay lắm, Gia Gia!
Anh ta đúng là đang bắt nạt tôi mà!
20
Vẫn còn một số nghi ngờ trong lòng.
Trước ngày cưới, tôi quyết định hẹn gặp Tống Văn ăn một bữa.
Tất nhiên là bí mật hẹn riêng, tuyệt đối không để Lục Gia Trạch biết.
Bằng không, ta lại loạn lên cho xem.
Sau cái vụ trong xe lần trước, tôi đã học khôn rồi.
Quan trọng hơn, tôi đã rút ra một bài học xương máu:
Khi ta phát điên, thật sự có thể nuốt người đấy!
Tống Văn đến rất đúng hẹn.
Anh ta , trêu ghẹo:
“Diệp… Không đúng, phải gọi là phu nhân Lục tổng tài mới phải.”
Tôi phất tay:
“Cứ gọi tôi là Tiểu Phong là rồi.”
Tống Văn nhẹ, ánh mắt lóe lên sự tinh tế:
“Chẳng lẽ là muốn hỏi tôi chuyện cũ giữa Lục tổng và Thành Mạn?”
Tôi gật đầu không chút do dự.
Anh ta nhướng mày:
“Sao không trực tiếp hỏi Lục tổng?”
Tôi thở dài:
“Tôi hiểu quá rõ con người ta.
Lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng, lại còn tự luyến nữa. Có hỏi cũng chẳng khai thật đâu…”
Tống Văn bật , chậm rãi kể:
“Tôi và Lục Gia Trạch quen nhau từ hồi cấp ba.
Khi đó, ta sống rất khiêm tốn, chẳng ai biết nhà ta giàu đến mức nào.
Còn Thành Mạn, lúc đó là hoa khôi của trường, người theo đuổi ấy nhiều không đếm xuể.”
“Lúc đó, tụi tôi xúi giục Lục Gia Trạch thử thách bản thân một chút, theo đuổi hoa khôi xem sao.
Kết quả, đúng như dự đoán, Thành Mạn kiêu ngạo lắm, chẳng thèm để mắt đến ta.
Anh ta bị bơ đẹp, mất hết mặt mũi, ha ha ha!”
Tôi nghe mà hả dạ trong lòng.
Hay lắm, Lục Gia Trạch, cũng có ngày bị người ta phũ à?
Tống Văn kể tiếp:
“Sau buổi họp lớp cấp ba, mọi người mới biết gia đình Lục Gia Trạch là hào môn.
Hôm đó, cả nhóm tụi tôi kéo nhau đến nhà ta chơi, mở tiệc uống rượu.
Không hiểu sao, Thành Mạn đột nhiên thay đổi thái độ, đối xử với Lục Gia Trạch tốt vô cùng.”
“Lúc đó ai cũng vui vẻ, tất cả đều uống đến say bí tỉ.
Sáng hôm sau, Thành Mạn khóc lóc rằng Lục Gia Trạch đã… với ấy.
Tôi thì không tin lắm, vì bình thường Lục Gia Trạch rất điềm tĩnh, không giống kiểu người sẽ chuyện bậy bạ.”
Tôi âm thầm khẩy trong lòng:
“Đó là tại chưa từng thấy lúc ta điên lên thôi!”
Tống Văn uống một ngụm nước, tiếp tục kể:
“Sau đó, mẹ của Lục Gia Trạch ra mặt, kiểm tra camera giám sát trong phòng.
Kết quả cho thấy hoàn toàn không có chuyện đó.
Mẹ ta còn cảnh cáo Thành Mạn, bảo ta đừng có bịa chuyện.”
“Thế là Thành Mạn bị vạch trần. Từ đó, Lục Gia Trạch bắt đầu xa lánh ta dần dần.”
Tôi: “…”
Hóa ra là như .
Nhìn lại biểu hiện của Thành Mạn khi gặp tôi, không khó để đoán rằng ta vẫn chưa buông bỏ quá khứ.
Tống Văn , chậm rãi tiếp:
“Lên đại học rồi, có lẽ là linh cảm của đàn ông, tôi luôn có cảm giác quanh ta có một nào đó.
Tôi từng hỏi, ta lại tỏ vẻ bí ẩn.”
“Cuối cùng có một lần, ta mới chịu khai thật.
Anh ta , đúng là có một đã theo đuổi mình rất lâu.
Ban đầu cũng định đáp lại rồi, nghĩ lại… nếu cứ thế đồng ý thì chẳng thú vị gì.”
“Thế nên, ta thấy… trêu chọc ấy một chút, hành hạ ấy một chút, có vẻ vui hơn.”
“Còn bảo phải nghĩ cách trói ấy bên mình cả đời, để bắt nạt mãi mãi.”
Tôi: “…”
Khoan… tên này ai thế?
Không lẽ…
Chẳng lẽ là tôi?!
“Bây giờ mới biết hả? Hóa ra người đó chính là em, ha ha ha!”
Tôi sững sờ, không nên lời.
Tôi chính là con cá mắc bẫy suốt bảy năm qua sao?!
Là tôi tự đưa mình vào tròng à?!
Tôi bực bội lầm bầm:
“Vậy mà trước đây ta lúc nào cũng Thành Mạn, Thành Mạn… Tôi còn tưởng ta thích ta lắm cơ.”
Tống Văn nhướng mày, nhẹ:
“Lẽ nào em tin tất cả những gì ta à?”
Tôi mím môi, vô thức đáp:
“Hình như đúng là . Không biết vì sao, em luôn có một cảm giác tin tưởng ta vô điều kiện.”
Tống Văn vỗ trán, tỏ vẻ bừng tỉnh:
“Không trách , bảo sao Lục Gia Trạch lại thích bắt nạt em như …”
Tôi: “…”
Bàn tay siết thành nắm .
Lục Gia Trạch, cái đồ S chính hiệu!!!
Anh đợi đấy!
Tôi nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại đầy đủ “món nợ” này!
21
Vừa về đến nhà, tôi lập tức lao vào phòng của Lục Gia Trạch, lật tung mọi thứ lên tìm kiếm.
Nhưng trong lúc lục lọi, tôi bỗng phát hiện điều gì đó kinh khủng.
Phòng này có gắn camera giám sát!
Vậy mấy ngày qua…
Đều bị ghi lại hết rồi sao? ! B a p cai d ang ye u
Tôi mặt đỏ bừng, hoảng hốt chạy khắp phòng, cố gắng tìm xem camera nằm ở đâu.
Tôi nghiêm túc nghi ngờ, Lục Gia Trạch chắc chắn có sở thích xấu xa nào đó!
Ngay lúc tôi đang lục tung cả căn phòng, một giọng trầm thấp vang lên từ cửa:
“Em đang tìm gì ?”
Tôi quay phắt lại, thấy Lục Gia Trạch đang đứng khoanh tay, tôi lấm tấm mồ hôi, bận rộn đến thở hồng hộc.
Tôi nghiến răng, phẫn nộ hét lên:
“Tôi không muốn kết hôn nữa!!!”
Anh đứng hình vài giây, sau đó nhíu mày, từng bước từng bước chậm rãi tiến lại gần tôi.
Lần đầu tiên, giọng của mang theo chút căng thẳng:
“Ý em là sao?”
Giọng tôi mang theo chút ấm ức, như sắp khóc:
“Lục Gia Trạch! Anh bị mắc chứng S sao?!”*
Anh ta chớp mắt, vẻ mặt vô tội:
“Hả? Không hiểu em gì.”
Tôi tức giận:
“Đừng có giả vờ!
Tại sao không với tôi là phòng có camera giám sát?!”
Anh nhún vai, thái độ thản nhiên:
“Có gì khác biệt sao?”
Tôi chỉ tay lung tung khắp phòng, gần như hét lên:
“Vậy nghĩa là… tất cả mọi chuyện… chỗ này này! Chỗ kia kia! Chỗ đó đó!
Đều bị ghi lại hết sao?!”
Khóe môi ta khẽ nhếch lên, nhướng mày đầy ẩn ý:
“Em muốn xem lại không?”
Tôi: “…”
Anh có thể dùng cái đầu của một người bình thường để suy nghĩ không?!
Bỗng nhiên, ta thu lại nụ , ánh mắt trở nên sắc bén:
“Ai với em về camera?”
Tôi chột dạ, lắp bắp:
“Ờ thì… em chỉ là… đi ăn với Tống Văn một chút…”
Ánh mắt ta lập tức lướt qua bàn tay tôi, nơi không còn chiếc nhẫn.
Giọng của trầm xuống, mang theo chút nguy hiểm:
“Đây là lý do em không đeo nhẫn sao?”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không phải! Chỉ là nhẫn kim cương quá lớn, đeo lâu thấy nặng! Tay tôi mỏi!
Hơn nữa, tôi sợ mất món đồ quý giá tặng!”
Anh híp mắt, khẽ “ồ” một tiếng, vẻ mặt đầy hàm ý sâu xa.
Kết quả là…
Tôi lại bị hành cho tơi tả.
Bạn thấy sao?