11
Lục Gia Trạch liếc đống túi mua sắm phía sau tôi.
Sau đó, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo tôi, vây tôi vào trong không gian của .
Giọng có chút nguy hiểm:
“Dùng thẻ của tôi quẹt đến vui vẻ lắm hả?”
Tôi bướng bỉnh quay đầu sang hướng khác, cố gắng không cơ bụng của :
“Vui lắm. Nếu có thể quẹt đến mức đau lòng thì tôi còn vui hơn.”
“…”
Ơ? Sao ta không gì nữa rồi?
Chẳng lẽ tôi quẹt tiền thật đến mức xót ruột?!
Bất chợt—
Thế giới đảo lộn.
Tôi bị bế lên!
“Bỏ tôi xuống!”
“Không bỏ.”
“BỐP!”
Trán tôi đập thẳng vào đầu giường.
Tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng ta cố ý!
Đau quá, hu hu hu…
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến “phần thưởng” thêm một tỷ của mẹ Lục.
Ngay lập tức, tôi ngoan ngoãn im lặng.
Lục Gia Trạch nhíu mày, dường như nhận ra điều gì đó, đưa tay nhéo nhẹ má tôi:
“Có phải lại đang tính toán gì mờ ám đúng không?”
Tôi chớp chớp mắt, gương mặt vô tội:
“Không có mà! Em chỉ thấy hôm nay trời đẹp quá, ngày lành tháng tốt, rất thích hợp để… có bầu. Hay là… chúng ta bắt đầu luôn đi nhỉ? Nào nào nào, em giúp —”
“Ồ?”
Anh ngồi dậy, híp mắt tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Tiểu Phong, có thứ này muốn tặng em.”
Lục Gia Trạch nắm lấy tay tôi, từng từ từng chữ đều vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng tôi không nhịn mà cảm thán—bảy năm qua dù tôi bị hành hạ không ít, nhà họ Lục ai nấy đều hào phóng thế này, cũng phần nào xoa dịu nỗi đau “ mà không ” của tôi.
“Không trêu em nữa.”
Lục Gia Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi—chỗ vừa bị u lên.
“Ngày mai theo đến một bữa tiệc.”
Nói xong, đứng dậy, đi đến tủ quần áo tìm đồ để mặc.
“Còn nữa, đã dời ngày cưới lên sớm hơn.
Tuần sau tổ chức.”
Tôi: Tại sao?”
Ánh mắt lướt qua cổ áo tôi, giọng đầy ẩn ý:
“Vì muốn có một lý do chính đáng.”
12
Hôm sau, tôi ăn diện lộng lẫy, xuất hiện tại buổi tiệc.
Nhưng chỉ có một mình tôi.
Tôi cố kiềm chế cơn bực bội trong lòng, quay sang hỏi trợ lý:
“Lục tổng đâu?”
Trợ lý toát mồ hôi hột, giọng run rẩy:
“Lục tổng không ấy đi đâu…”
Tên khốn này!
Trong đầu tôi lập tức hiện ra hàng trăm kế hoạch “trả thù” ta khi về nhà!
Phải chỉnh đốn mới !
Bất chợt, một giọng nữ vang lên đầy châm chọc:
“Ôi, đây chẳng phải là Diệp Tiểu Phong sao?”
Tôi xoay người lại.
Là Thành Mạn.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội lộng lẫy, tay cầm ly champagne, ánh mắt từ trên xuống dưới quét qua tôi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Ban đầu, tôi có chút lo lắng.
Lo rằng Lục Gia Trạch không xuất hiện ở đây vì đang ở cùng ta.
Nhưng đảo mắt quanh, xác nhận chỉ có Thành Mạn độc thân lẻ loi một mình, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Thành Mạn, lâu rồi không gặp.”
Cô ta khẩy:
“Cô đến đây gì?
Bữa tiệc này chỉ có giới nhà giàu mới tham gia.”
Tôi thản nhiên đáp:
“Lục Gia Trạch nhất quyết bắt tôi đến, tôi cũng hết cách.”
Tôi thật mà.
Thành Mạn bất ngờ bị sặc rượu champagne.
Cô ta ho sù sụ, trừng mắt tôi, lạnh:
“Diệp Tiểu Phong, giỏi lắm.
Theo đuổi Lục Gia Trạch không , liền quay sang lấy lòng mẹ ấy.
Cô có biết bà ta là người như thế nào không?”
Tôi nhướng mày, nhàn nhã hỏi ngược lại:
“Ồ? Chẳng lẽ mẹ Lục không thích à?”
Thành Mạn đột nhiên cứng họng, ánh mắt tối sầm lại.
Tôi nhẹ, giọng đầy khiêu khích:
“Vậy phải sao đây? Mẹ chồng tương lai của tôi thích tôi lắm.
Ngày nào cũng cho tôi tiền tiêu vặt, đồ ăn ngon thì dọn sẵn tận miệng, chẳng khác nào con ruột của bà ấy cả.”
Núi cao còn có núi cao hơn.
Trà xanh ai mà chẳng biết diễn.”
Ánh mắt của Thành Mạn tối sầm lại, bàn tay cầm ly rượu siết chặt đến mức sắp bóp nát cả ly champagne.
Còn tôi, từ khi không còn bận tâm đến việc có Lục Gia Trạch hay không, tâm trạng lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Tôi cầm một miếng bánh nhỏ, nhét vào miệng, nhai nhồm nhoàm:
“Bánh ở đây không ngon lắm, còn thua xa mấy món tráng miệng mẹ chồng tôi gửi cho.”
Vừa xong, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện, thử thăm dò:
“Nghe , Thành Mạn, nấu ăn khá lắm, đúng không? Cô từng món gì ngon cho Lục Gia Trạch ? Tôi về nhà thử xem sao.”
Cô ta khinh bỉ tôi:
“Mỗi tháng tôi bỏ ra cả trăm triệu bảo dưỡng đôi tay này.
Da dẻ mỏng manh thế này, sao có thể vào bếp nấu nướng chứ?
Cô tưởng ai cũng giống chắc?”
Tôi: “…”
Bánh ngọt mắc nghẹn giữa cổ họng.
Tôi vô thức liếc đôi tay trắng nõn của ta.
Ơ?
Sao tôi cảm thấy… có gì đó sai sai?
Thành Mạn vẫn giữ thái độ khinh miệt:
“Diệp Tiểu Phong, đắc ý cái gì chứ?
Còn chưa kết hôn mà đã một câu “mẹ chồng”, hai câu “mẹ chồng”.”
Tôi bỗng nhiên thấy tò mò, lòng hóng hớt dâng trào.
“Cô rốt cuộc đã gì để mẹ Lục ghét cay ghét đắng ?
Nói cho tôi nghe đi, tôi lấy đó bài học, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm mà từng mắc.”
Mặt Thành Mạn tối sầm lại, hệt như muốn đánh người.
Cười chết mất!
Cảm giác nhảy nhót trên điểm giới hạn của trà xanh bạch nguyệt quang này… đúng là quá sảng khoái!
13
“Mạn Mạn, hóa ra em ở đây à, tìm em mãi!”
Một chàng trai đeo kính, có vẻ nhã nhặn, từ xa bước tới.
Thành Mạn lập tức thay đổi sắc mặt, gạt bỏ hoàn toàn thái độ chua ngoa vừa rồi, lập tức ngọt ngào, dịu dàng khoác tay ta.
“Ồ? Cô ta lại kiếm một người mới để cung phụng rồi à?”
Tôi nhướng mày, quan sát vị “ trai mới” này của ta.
Khi chàng trai đeo kính liếc tôi, ta nhẹ, hỏi:
“Mạn Mạn, đây là em sao? Sao chưa từng gặp qua nhỉ?”
Thành Mạn uốn éo dựa sát vào người ta, giọng điệu ngọt ngào mà châm chọc:
“Chính là mà em từng kể với đấy, Diệp Tiểu Phong.
Cả ngày nằm mơ theo đuổi Lục Gia Trạch, người ta chẳng thèm đoái hoài đến ấy.”
Tôi: “…”
Được lắm, cứ đi! Đợi chút nữa tôi cho khóc luôn!
Chàng trai đeo kính lịch sự đưa tay ra:
“Chào Tiểu Phong, tôi là Tống Văn.”
Tôi đáp lễ, bắt tay ta.
Nhìn kỹ một chút, chàng này trông cũng khá đẹp trai, khí chất nho nhã, đúng chuẩn “soái ca trí thức”.
Đáng tiếc, lại bị Thành Mạn lừa vào tròng.
Khoan… sao tay ta không chịu buông ra?
Tôi dùng chút lực, rút tay về.
Tống Văn đẩy gọng kính, nhẹ giọng cảm thán:
“Thất lễ rồi, tại đẹp quá khiến tôi có chút thất thần.
Lục Gia Trạch sao có thể phớt lờ một người như chứ? Anh ta đúng là mắt mù mà.”
Thành Mạn: “…”
Tôi: “…”
Khoan đã, đây là huống gì ?
Tống Văn chống cằm, ánh mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Bộ váy của là phiên bản haute couture của Paris Fashion Week đúng không? Tôi có biết thương hiệu này.
Còn chiếc vòng cổ cũng rất hợp với , là phiên bản giới hạn toàn cầu thì phải.”
Tôi mỉm , khẽ gật đầu:
“Tống tiên sinh quả nhiên có mắt . Anh không sai chút nào.”
Trong lòng thầm—Thành Mạn ơi Thành Mạn, cũng có ngày hôm nay à?
14
Tống Văn bỗng nhiên quay sang Thành Mạn, :
“Nói mới nhớ, cũng lâu lắm rồi tôi không gặp Lục Gia Trạch.
Lần cuối thấy ta là lúc ba người chúng ta cùng đi ăn.
Nhớ không? Khi đó, em mời riêng ta đi ăn ta không chịu, nhất quyết phải kéo tôi theo mới chịu đến, ha ha ha!”
Thành Mạn mặt đơ như tượng, hậm hực đáp một tiếng “Ừm”.
Sau đó, ta cầm ly champagne, ngửa đầu uống cạn.
Ồ?
Vậy là đang tức à?
Tống Văn… có chút bản lĩnh đấy.
Anh ta đột nhiên về phía cổ tôi.
“Tiểu Phong, tóc em bị mắc vào dây chuyền rồi. Để giúp em.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ta đã nhẹ nhàng tiến lại gần, cẩn thận gỡ từng sợi tóc bị vướng ra, chỉnh lại ngay ngắn.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ đến cú “công chúa bế” đầy thô bạo của Lục Gia Trạch hôm qua.
Cái trán tôi vẫn còn bầm tím đến tận hôm nay, phải trét cả tấn kem che khuyết điểm mới giấu nổi!
Đúng là tức chết mất!
Nếu Lục Gia Trạch có một nửa sự dịu dàng của Tống Văn thì tốt biết bao!
Tôi ngượng ngùng :
“Cảm ơn , Tống tiên sinh đúng là tinh tế thật đấy.
So với , Lục Gia Trạch kém xa.
Anh ta thật sự… rất không biết cách chăm sóc người khác.”
Nói xong, tôi chỉnh lại váy áo, quay người định tiếp tục trò chuyện với Tống Văn.
Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên…
Tôi đứng hình.
Lục Gia Trạch.
Anh ấy đứng ngay phía sau Tống Văn.
Bộ vest hàng hiệu may đo ôm sát dáng người cao ráo của .
Đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước, lạnh lẽo chằm chằm vào tôi.
Ba phần lịch lãm, bảy phần lạnh lùng—mười phần tức giận!
Sắc mặt Lục Gia Trạch tối sầm, hàm răng nghiến chặt như muốn nghiền nát ai đó.
Tôi có linh cảm chẳng lành.
Bạn thấy sao?