Tôi bắt gặp Phó Xuyên hôn thư ký riêng, lúc cầu ta giải thích thì…
Trước mắt tôi hiện lên một hàng bình luận:
【Nữ phụ đúng là não tàn vì , biết nam chính không chung thủy rồi mà vẫn muốn tha thứ?】
【Cô ta mù à? Có một thanh mai trúc mã chung không chọn, lại cứ đòi giả ân nhân cứu mạng của nam chính để rồi tự chuốc khổ.】
【Nữ phụ mau chạy đi! Không thì sau này cưới xong, một lần sinh ba đứa, cuối cùng chết rồi con mình còn phải gọi nữ chính là mẹ.】
Tôi cúi đầu bụng mình, bằng phẳng không một chút nhô lên, sợ đến mức đẩy Phó Xuyên về phía nữ chính:
“Anh đừng lo cho tôi, tiếp tục hôn đi!”
Tôi gọi điện cho thanh mai trúc mã của mình.
“Anh từng muốn cưới tôi, bây giờ lời đó còn tính không?”
Bên kia đầu dây, Lục Khinh Chu im lặng vài giây, giọng khàn khàn cất lên:
“Đương nhiên là tính.”
1
Anh hỏi tôi:
“Hôm nay hay ngày mai đi đăng ký kết hôn?”
“Ngày mai đi, hôm nay muộn quá rồi.”
Giọng điệu của Lục Khinh Chu bỗng mang theo một chút vui sướng hiếm thấy:
“Được, tất cả nghe vợ hết.”
Bình luận nổ tung:
【Mới mà đã gọi vợ rồi á??? Lục Khinh Chu, phát cuồng rồi.】
【Nữ phụ một câu, Lục Khinh Chu đã vội vàng chạy tới như cún con ngoan ngoãn.】
【Anh trai à, tin thật đấy à? Anh quên ấy từng lừa gạt cảm của thế nào rồi sao?】
【Nữ phụ bị xuyên hồn à? Không phải ta nam chính đến mức có thể chết vì ta sao?】
Chết vì Phó Xuyên?
Không cần thiết đâu.
Trước ranh giới sống chết, đáng giá bao nhiêu chứ?
Vừa bước ra khỏi cổng công ty, tôi mở WeChat, thấy Lục Khinh Chu gửi đến mấy chục tin nhắn:
【Vợ ơi, đã đặt khách sạn và lên kế hoạch tổ chức tiệc cưới rồi, chỉ cần em đồng ý, lúc nào cũng có thể tổ chức.】
【Chụp ảnh cưới em muốn kiểu Trung hay kiểu Tây? Hay là cả hai?】
【Còn nữa, vợ ơi, cái chuyện đó… ừm… chính là… em thích dịu dàng hay mạnh mẽ hơn?】
【Vợ cũng không cần trả lời ngay đâu, chỉ muốn hiểu trước để cho vợ có trải nghiệm tốt nhất.】
【Là sai gì khiến vợ không vui sao? Vợ đừng không trả lời mà.】
【Có phải thằng khốn Phó Xuyên lại gì với em không? Vợ ơi, em tuyệt đối đừng tin hắn nữa.】
Nhìn hộp thoại tin nhắn, tôi có chút sững sờ.
Hai mươi tám tuổi, Lục Khinh Chu vẫn giống như khi mười tám tuổi, mỗi lần bày tỏ cảm luôn chân thành, thẳng thắn lại ngây ngô, vụng về đến đáng .
Dường như, mọi thứ vẫn chưa hề thay đổi.
Bình luận tiếp tục điên cuồng lướt qua màn hình:
【Cười chết mất, ra Lục Khinh Chu rất gấp, sợ nữ phụ đổi ý.】
【Trời ơi, dịu dàng hay mạnh mẽ á, cái này tôi có thể xem không? Lục Khinh Chu đúng là có ý thức phục vụ quá tốt!】
【Nữ phụ ơi, đừng che màn hình! Có lời lẽ hổ báo gì mà bọn tôi không thể xem chứ?】
【Lần này nữ phụ nhất định phải đối xử tốt với Lục Khinh Chu, đừng tổn thương ấy nữa!】
Tôi còn chưa kịp nhắn lại thì hộp thoại đã hiện “Đối phương đang nhập tin nhắn…”
Lục Khinh Chu có vẻ đang chỉnh sửa câu chữ, rất lâu sau mới gửi một tin nhắn:
【Vợ ơi, lần này em không gạt , đúng không?】
2
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Phó Xuyên đột nhiên xuất hiện.
Nữ chính Hứa Vi Vi đi theo phía sau ta.
Phó Xuyên nắm lấy tay tôi, vẻ mặt hoảng hốt giải thích:
“Vãn Vãn, không phải như em thấy đâu.
“Hôm nay đi xã giao, uống say quá, nhầm Hứa Vi Vi thành em.”
Trên người ta vẫn nồng nặc mùi rượu.
Phó Xuyên khẽ liếc mắt ra hiệu cho Hứa Vi Vi.
Hứa Vi Vi ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, vội vàng giải thích thay cho Phó Xuyên, giọng điệu vô cùng chân thành:
“Phó tổng thật sự nhận nhầm người rồi, mong Du đừng hiểu lầm.”
Tôi Hứa Vi Vi, quả nhiên vai nữ chính vẫn phải là ta đảm nhận.
Nếu tôi là nữ chính, người tôi thầm nhiều năm bỗng nhiên cưỡng hôn tôi, trong miệng lại gọi tên một người phụ nữ khác.
Đừng là giải thích hộ hắn, không tát hắn ngay tại chỗ đã là nhân từ lắm rồi.
Nhìn loạt bình luận trên màn hình, tôi đại khái đoán diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
Tôi, nữ phụ ác độc, vì ghen tị mà nhiều lần hãm nữ chính.
Sau đó, chuyện tôi giả mạo nữ chính, đóng vai ân nhân cứu mạng của nam chính bị phanh phui.
Nam chính tỉnh ngộ, chết tôi rồi hạnh phúc bên nữ chính.
Để thay đổi cái kết bi thảm của mình, tôi dứt khoát giật tay ra, Phó Xuyên bằng ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Anh vừa hôn Hứa Vi Vi đến mức sắp nát môi rồi, giờ còn diễn si gì nữa?”
“Đàn ông bẩn thỉu, tôi không cần.”
“Tôi sắp kết hôn với Lục Khinh Chu rồi, đừng quấn lấy tôi nữa.”
Bình luận bùng nổ.
【Nữ phụ giác ngộ rồi sao?】
【Chỉ cần nữ phụ tránh xa nam chính, chắc là có thể thay đổi kết cục thê thảm của mình nhỉ?】
【Nữ phụ không phải bị trói với hệ thống nào đó đấy chứ? Rõ ràng trước đây ta vừa ngu si vừa ác độc, sao bỗng nhiên lại tỉnh táo thế này?】
Nhìn dòng bình luận cuối cùng, tôi muốn phản bác không thể.
Đôi mắt Phó Xuyên đỏ ngầu, giận dữ gào lên như phát điên:
“Cô muốn kết hôn với Lục Khinh Chu?”
“Vãn Vãn, em là để chọc tức đúng không?”
“Em đã từng , dù cưới ai cũng không bao giờ cưới hắn cơ mà?”
Nhìn bộ dạng mất kiểm soát của Phó Xuyên, tôi chẳng muốn lằng nhằng với hắn, tùy tiện đáp:
“Ừ đúng rồi, tôi là để chọc tức đấy, chưa?”
“Thế nên, trước khi cơn giận của tôi nguôi đi, ơn biến khỏi mắt tôi ngay lập tức.”
Cảm của Phó Xuyên dịu xuống một chút, hắn vui mừng tôi chằm chằm.
“Vãn Vãn, biết mà, em cưới Lục Khinh Chu chỉ để chọc tức thôi.”
“Vậy thì sẽ đợi, đợi đến khi em nguôi giận rồi sẽ quay lại tìm em.”
Vừa đuổi Phó Xuyên đi, tôi quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của người đàn ông đứng bên kia đường.
Lục Khinh Chu mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trông vừa lười biếng lại vừa cao quý.
Gương mặt sắc nét đến mức mang tính sát thương, cộng với chiều cao nổi bật khiến ta cực kỳ thu hút giữa đám đông.
Anh ấy không có biểu cảm gì, dù đã cố gắng che giấu cảm , bàn tay buông xuống hai bên vẫn không kìm mà run rẩy.
Lục Khinh Chu bước về phía tôi, khiến tôi hoảng loạn hoàn toàn.
Tôi không biết ấy đã nghe bao nhiêu từ cuộc đối thoại vừa rồi.
Đứng trước mặt tôi, Lục Khinh Chu cụp mắt tôi vài giây, khóe môi nhếch lên như đang tự giễu.
“Vậy nên… kết hôn, là em lừa tôi, đúng không?”
Bình luận còn sụp đổ hơn cả tôi.
【Xong rồi, là truy phu hỏa táng tràng* rồi, chúng ta tiêu thật rồi.】
(*truy phu hỏa táng tràng: ý chỉ cảnh truy đuổi chồng đầy đau khổ, khó khăn)
【CP tôi vừa đẩy thuyền đã sắp lật sao? Không không, tôi không chấp nhận!】
【Nữ phụ, đừng bị vẻ ngoài lạnh lùng của Lục Khinh Chu lừa, độ hảo cảm của ấy với vẫn còn 95 điểm đấy. Chỉ cần hơi ngọt ngào một chút là có thể kéo lại cảm.】
【Lục Khinh Chu dễ dụ lắm, hay là nữ phụ thử dỗ dành ấy, nũng một chút xem?】
Dỗ Lục Khinh Chu?
Làm nũng?
Chuyện này đặt lên người tôi sao mà cảm thấy kỳ quái thế không biết?
Tôi lấy hết dũng khí mở miệng:
“Cái đó… ừm…”
Mặt tôi đỏ bừng.
Giờ thì đến lượt tôi sụp đổ rồi, tôi thực sự không biết !
Thầy chưa từng dạy mà!
Thôi bỏ đi.
Tôi tự an ủi bản thân: dù sao Lục Khinh Chu cũng có thể tự xử lý cảm của mình, không chừng vài ngày sau ấy tự dỗ mình xong rồi lại đâu vào đấy.
Bất chợt, một bình luận lọt vào mắt tôi.
【Nữ phụ có bị ngốc không thế? Tương lai Lục Khinh Chu sẽ trở thành đại lão quyền lực bậc nhất ở thủ đô đấy! Bây giờ không tranh thủ ôm chặt bắp đùi ấy, chẳng lẽ chờ đến lúc sau này Phó Xuyên vì nữ chính mà móc thận ra à?】
【Bảo vệ thận, giữ gìn thận, kiên quyết bảo vệ thận của tôi!】
【Người trên, đủ rồi đó! Tôi sắp chết mất.】
3
Cái cốt truyện chó má gì đây???
Tôi có thể rút lại lời vừa không?
Tôi suy nghĩ một lúc.
So với mất mặt, có vẻ như bảo toàn thận của mình quan trọng hơn.
Dỗ dành người khác, nũng?
Tôi giỏi chuyện này lắm đấy!
Tôi hít sâu một hơi, cố ép ra hai giọt nước mắt, giọng nghẹn ngào mở miệng:
“Lục Khinh Chu, em thật sự rất thích , muốn cưới cũng là thật lòng.”
“Vừa rồi em kết hôn với chỉ để chọc tức Phó Xuyên, là vì không muốn đôi co với ta nữa.”
“Anh đừng giận nữa, không?”
Tôi nắm lấy tay Lục Khinh Chu, nhẹ nhàng lắc lắc.
Lục Khinh Chu sững người một chút, vành tai và gương mặt trắng nõn ngay lập tức đỏ bừng, không tự nhiên mà ho nhẹ hai tiếng.
“Vãn Vãn, không giận đâu.”
“Anh biết mà, Vãn Vãn thích .”
“Trước đây em giả vờ thích Phó Xuyên, nhất định là để thử thách .”
“May mà đã vượt qua bài kiểm tra đó.”
Bình luận đến phát điên.
【Anh trai ơi, sao lại tự biên tự diễn thế này?】
【Chỉ có mình tôi cảm thấy CP này cực kỳ ăn ý sao? Lục Khinh Chu thông minh như , sao có thể không biết nữ phụ trước đây không thích mình, thậm chí còn vì Phó Xuyên mà hết lần này đến lần khác tổn thương ấy? Vậy mà giờ chỉ cần nữ phụ hơi ngọt ngào một chút, ta đã tự nguyện mắc câu rồi.】
【Tôi cũng quắn quéo rồi! Biết rõ mình đang bị lừa mà vẫn cam tâm nguyện đắm chìm trong đó, Lục Khinh Chu đúng là… tôi khóc mất thôi.】
【Hảo cảm của Lục Khinh Chu đã tăng lên 96 rồi, ta cũng dễ dỗ quá nhỉ?】
Lục Khinh Chu ngẩng đầu bầu trời dày đặc mây đen, khẽ nhíu mày, giọng mang theo chút do dự:
“Vãn Vãn, tối nay sẽ có mưa lớn.”
“Em biết đấy, từ nhỏ đã rất sợ tiếng sấm khi trời mưa.”
“Vậy nên, em có thể…”
Bình luận bùng nổ.
【Tương lai đại lão quyền lực của thủ đô mà lại sợ sấm? Anh trai, không thấy buồn khi ra câu đó à?】
【Lục Khinh Chu sợ không phải tiếng sấm, mà là sợ ngày mai đi đăng ký kết hôn, nữ phụ lại bỏ trốn thôi! Dù sao ta cũng từng chuyện này rồi.】
Lục Khinh Chu cắn môi, giọng điệu đầy thấu hiểu:
“Nếu Vãn Vãn không muốn thì thôi, có thể tự mình chịu đựng .”
“Cũng chỉ là một đêm thấp thỏm lo lắng, không ngủ thôi mà.”
Để ôm chặt bắp đùi của Lục Khinh Chu, tôi lập tức ấy bằng ánh mắt chân thành:
“Sao có thể không muốn chứ?”
“Em đương nhiên là rất muốn rồi!”
Bạn thấy sao?