Ngay lập tức, Lục Vi đẩy vai tôi một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Còn ấy không thích cậu? Rõ ràng ghen đến như mà vẫn nhớ mua tranh tặng cậu, chắc chắn không như cậu nghĩ đâu!”
Tôi bức tranh, trong lòng bỗng dao .
Lẽ nào… tôi thật sự hiểu lầm rồi?
Ngay lúc tôi còn đang hoang mang, Lục Vi bỗng thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tôi lập tức quay đầu ấy.
Chỉ thấy ấy một bộ dạng chột dạ, lén lút giấu điện thoại ra sau lưng.
Mờ ám thấy rõ!
Không nhiều, tôi nhanh tay giật điện thoại của ấy.
Trượt một cái, lập tức thấy thứ khiến ấy kinh ngạc.
Là bài đăng trên trang cá nhân của Trần Sương.
Cô ta đăng một bức tranh khác, kích thước lớn hơn bức của tôi.
Giá trị cũng cao hơn rất nhiều.
Nội dung bài đăng không dài, giọng điệu đầy mùi mỉa mai.
“Chỉ có tác phẩm chính mới xứng đáng sưu tầm. Một số món đồ tặng kèm còn chẳng đáng để tôi liếc mắt.
Không ngờ sau bao nhiêu năm, ấy vẫn nhớ tôi thích họa sĩ này.”
Góc ảnh vô lộ ra một chiếc đồng hồ ở góc trái phía trên.
Rõ ràng—
Đó là đồng hồ của Lục Minh Yến.
Còn cái “món quà tặng kèm” mà ta đến, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Chính là bức tranh của tôi!
21
Lục Vi cẩn thận quan sát sắc mặt tôi.
“Cũng… cũng chưa chắc là ta đúng đâu, có khi chỉ là bừa thôi?”
Tôi cố gắng kìm nén.
Không thể không , Lục Minh Yến thật sự rất biết cách đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay khi tôi bắt đầu dao , ta lại dùng một đòn mạnh mẽ khiến tôi càng quyết tâm ly hôn.
“Cất bức tranh đi, hôm nào tìm người bán nó đi!”
“Không phải cậu rất thích sao?”
“Bây giờ không thích nữa!”
Tôi giận dữ quay về phòng, chui vào chăn, bực bội không thôi.
Năm năm sau, Lê Giang à, cậu phải cái loại người gì thế này?!
Nhìn qua đã biết ta là kẻ lòng dạ sâu xa.
Sao cậu lại có thể không màng tất cả mà ta đến chứ?!
Hu hu hu.
Giờ thì hay rồi.
Bị lừa cả lẫn thân.
Để tránh gặp lại Lục Minh Yến, tôi quyết định không ra khỏi nhà cho đến ngày hết hạn thời gian cân nhắc ly hôn.
Cho đến ngày đó, tôi mới bước ra khỏi phòng.
Không hề do dự, tôi bước thẳng vào cục dân chính cùng Lục Minh Yến, nhanh chóng hoàn thành thủ tục ly hôn.
Nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn mới toanh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh Yến bước ra phía sau tôi.
“Ly hôn với tôi vui đến thế sao?”
Tôi nghi hoặc quay đầu.
“Không phải còn vui hơn sao?”
Dù sao thì sau khi ly hôn, ta có thể đến với Trần Sương rồi.
Hơn nữa, đây vốn dĩ đã là điều ta muốn từ lâu mà.
Tôi không quan tâm ta nghĩ gì, thẳng thừng lên xe, đạp ga rời đi.
Những đồ đạc quan trọng ở biệt thự, tôi đã sớm dọn đi từ trước.
Còn lại đều không cần thiết, có cũng , không có cũng chẳng sao.
Hơn nữa, tôi đã tìm một nơi ở mới.
Còn về bố mẹ tôi…
Chờ một thời gian nữa rồi hẵng .
22
Chuyện này vẫn nên tạm thời giấu đi thì hơn.
Sau khi ly hôn, tôi không còn lo ai sẽ phát hiện ra tôi đến từ năm năm trước nữa.
Những ký ức vẫn chưa nhớ ra thì cứ để thôi.
Nhưng thực ra, chẳng ảnh hưởng gì cả.
Dù sao thì cũng không còn ai có thể nhận ra điều đó nữa.
Chỉ là…
Mỗi khi thấy những món đồ chứa đầy kỷ niệm,
Tôi lại không thể ngăn mình nhớ đến ta.
Nhưng rồi tôi lại nhanh chóng kiềm chế lại.
Người ta có khi đã sống cuộc đời hạnh phúc của mình, sớm đã quên tôi rồi.
Vậy thì tôi còn nghĩ đến ta gì?
“Dạo này trông cậu cứ như người mất hồn. Người muốn ly hôn là cậu, bây giờ người ủ rũ cũng là cậu.”
Lục Vi ngồi trên sofa trong nhà mới của tôi, chống cằm tôi ngồi dưới đất chơi xếp hình.
“Tớ không có! Cậu đừng linh tinh!”
“Rồi rồi rồi, cậu không có.
Thật sự không hiểu nổi hai người các cậu luôn.
Chẳng lẽ do lúc kết hôn quá thuận lợi, bây giờ phải ầm lên một trận mới sống nổi sao?”
“Cậu chưa kết hôn, cậu không hiểu đâu.”
“Vậy cậu kết hôn rồi đấy. Cậu xem, rốt cuộc lý do nhất định phải ly hôn với tớ là gì?”
Động tác trên tay tôi khựng lại.
“Chẳng phải đã rồi sao? Vì cũ của ta chứ gì!”
“Đừng có xạo!
Trần Sương đột nhiên xuất hiện chắc?
Cô ta đã quay về từ lúc cậu và tớ vừa kết hôn rồi.
Còn chuyện một lần nữa kìa!
Lúc đó cậu có ly hôn đâu, lần này rốt cuộc là vì cái gì?”
Có chuyện đó thật sao?
Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.
Nhưng lời của Lục Vi cũng có lý.
Lý do ly hôn chắc chắn không chỉ vì ta.
“Bởi vì… ta không thích tớ.”
23
Tôi biết rõ mình thích ta.
Nhưng còn Lục Minh Yến…
Tôi không cảm nhận .
Dù ta rất nhiệt , rất thân mật với tôi, vẫn có một lớp ngăn cách vô hình giữa chúng tôi.
Bỗng nhiên xuyên đến năm năm sau, ký ức trống rỗng khiến tôi hoang mang tột độ.
Tôi cảm thấy bất an, lại không thể với bất kỳ ai.
Bởi vì nếu tôi ra…
Chắc chắn sẽ bị coi là một kẻ điên.
Vốn dĩ Lục Vi còn đang tra hỏi tôi.
Nhưng nghe xong lời tôi , ấy bỗng im lặng.
“Vì ta không thích tớ, tớ cũng không muốn trói buộc ta.
Chi bằng nhân lúc cả hai vẫn còn trẻ, hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho mình.”
“Thế à… Vậy hai người thật sự cứ thế là xong sao?”
Tôi bất lực ấy.
“Cậu cái kiểu gì thế? Làm như tớ và cậu ly hôn xong là không thể chơi với nhau nữa không bằng! Đừng có ra vẻ bi thương thế chứ!”
Lục Vi đập tay lên trán.
“Ờ ha!”
Sau khi chuyện đã sáng tỏ, bầu không khí giữa chúng tôi cũng thoải mái hơn.
Có thể cùng nhau vui vẻ đi chơi như trước.
Nhưng tôi không ngờ rằng, Lục Vi bây giờ lại chơi bời đến mức này.
Cô ấy dẫn tôi thẳng đến một nơi toàn là nam người mẫu.
Không hề có vẻ rụt rè của lần đầu tiên đến đây.
“Cậu đứng ngây ra gì? Trước đây không phải cậu toàn dắt tớ đến đây sao? Sao , kết hôn với tớ ba năm xong, thật sự biến thành vợ hiền mẹ đảm rồi à?”
Tôi xấu hổ kéo tay ấy.
Nếu là trước kia, có khi tôi đã có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng bây giờ, trong tâm trí tôi vẫn chỉ mới hai mươi tuổi!
Đối mặt với huống này, tôi thực sự cần thời gian để thích nghi.
Thế là tôi khéo léo từ chối lời mời của Lục Vi, tự tìm một góc ngồi xuống.
Dù không chơi nổi với nam người mẫu, uống rượu thì !
Thế là tôi gọi một loạt cocktail với đủ hương vị khác nhau.
Từng ly, từng ly trôi xuống cổ họng…
Tôi càng lúc càng hối hận.
Không phải hối hận vì đã ly hôn với Lục Minh Yến.
Mà là…
Hối hận vì trước khi ly hôn, tôi lại chưa kịp ngủ với ta!
Trước đây, tôi chưa sẵn sàng.
Sau đó, ta lại chẳng bao giờ đề cập đến chuyện này.
Thế nên tôi cũng chỉ có thể giả vờ như mình không muốn.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự đã chịu thiệt rồi!
Hơn nữa, còn là một cái thiệt rất lớn!
Dáng người như …
Tôi sờ thử một chút thì sao chứ?!
Trong đầu đầy hình ảnh của Lục Minh Yến, tôi ai cũng thấy giống ta.
Cho đến khi một bóng dáng tiến lại gần, tôi híp mắt quan sát.
Trước khi người đàn ông kia kịp lên tiếng, tôi đã khoác tay lên vai ta.
“Anh trông rất quen mắt.”
Người đàn ông tôi chằm chằm.
“Cô dùng cách này để bắt chuyện với tất cả mọi người à?”
Tôi đâu có hay đi bắt chuyện với người lạ.
Cũng không phải ai cũng xứng đáng để tôi chủ bắt chuyện!
“Im đi, đừng chuyện. Anh mà mở miệng thì không giống ta nữa.”
Tôi sáp lại gần, chăm quan sát gương mặt ta.
Càng càng thấy quen thuộc.
“Anh và cái tên khốn Lục Minh Yến kia… Sao trông giống nhau thế?”
Người đàn ông sững lại, định hất tay tôi ra khỏi người ta.
Nhưng tôi vốn đang tựa vào người ta, ta vừa kéo một cái, suýt nữa tôi đã ngã thẳng xuống đất.
May mà ta còn có lương tâm, kịp thời đỡ lấy tôi.
Nhưng ta có lương tâm không có nghĩa là tôi sẽ dễ dàng bỏ qua.
“Anh suýt nữa tôi ngã đấy!”
“…Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Vậy thì hôn tôi đi!”
Tôi lại bám lên vai ta, nghiêng người định hôn.
“Cô… vừa gì?”
Tôi khó chịu đập lên vai ta một cái.
“Tôi hôn tôi đi! Một thằng đàn ông mà sao rụt rè ?!”
Nếu ta không chủ , thì tôi tự .
Không ngủ với Lục Minh Yến?
Vậy ngủ với bản sao của ta cũng !
Chờ sáng mai tỉnh rượu, nếu ta chịu theo tôi, có khi tôi còn bao nuôi ta luôn.
Dù sao thì…
Tôi cũng không thiếu tiền nuôi thêm một người!
25
“Lê Giang! Cô kỹ xem tôi là ai!”
Tôi mắt còn không mở nổi, còn ta là ai cái gì chứ!
Ai quan tâm ta là ai?
Dù sao cũng chẳng thể là Lục Minh Yến !
Thế thì chẳng cần quan tâm nữa.
Tôi dứt khoát nâng mặt ta lên, hôn thẳng xuống.
Ban đầu, người đàn ông này rất chống cự, cố gắng né tránh nụ hôn của tôi.
Nhưng tôi cả người đè lên ta, không cho ta có cơ hội thoát ra.
Chẳng bao lâu sau, ta cũng không giãy giụa nữa.
Tôi hài lòng vỗ nhẹ lên mặt ta, định hôn sâu hơn.
Nhưng ta nghiêng đầu né tránh.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng phàn nàn, đã bị ta ôm eo kéo sát vào người, giữ chặt lấy bả vai.
Hơi thở của ta phả vào tai tôi.
“Nhiều người quá, tôi đưa em đến chỗ ít người hơn, không?”
Tôi mơ màng gật đầu.
“Ừ ừm…”
Bạn thấy sao?