ccvTôi vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ, phát hiện mình đã xuyên không đến năm năm sau—và còn kết hôn với người nghiêm túc của thân?!
Một trong sáng lại biến thành một người vợ dịu dàng, đảm đang sao?
Tôi cứ tưởng cuộc sống hôn nhân của chúng tôi sẽ là tôn trọng lẫn nhau, cảm bình thường, ai sống cuộc đời người nấy.
Nhưng ai ngờ việc đầu tiên mà Lục Minh Yến sau khi đi công tác về…
Là ôm chặt tôi đang ngơ ngác đứng ở cửa rồi hôn tới tấp!
Hôn xong vẫn chưa thỏa mãn, ta còn nghiêm túc :
“Bảo bối, em lạnh nhạt quá đấy. Có phải lén nuôi trai bao sau lưng không?”
Khoan đã!
Cái người đàn ông cứng nhắc, nghiêm túc, lúc nào cũng cài cúc áo tận cổ đó đâu rồi?!
Còn chàng trai đào hoa trước mặt này là ai ?!
1
“Ý của cậu là, không chỉ kết hôn với nhỏ của cậu, mà còn là tớ theo đuổi ấy trước?!”
Lục Vi gật đầu chắc nịch.
“Mặc dù tớ nghĩ khi cậu nghe thấy chuyện này, có lẽ sẽ cảm thấy như mình bị trúng bùa mê gì đó. Nhưng thật lòng mà , khi cậu kể chuyện này với tớ, tớ cũng có suy nghĩ y hệt.”
Tôi tái mặt.
“Sao tự dưng cậu lại hỏi chuyện này? Chẳng phải cậu phải rõ hơn tớ sao?”
Tôi gượng gạo.
Nói ra thì có vẻ hoang đường, tôi thực sự chỉ ngủ một giấc, rồi từ năm năm trước nhảy thẳng đến năm năm sau.
Ký ức cuối cùng của tôi là mình vẫn còn là một vừa tròn hai mươi tuổi.
Kết quả là sau một giấc ngủ, một thiếu nữ thanh xuân như tôi lại biến thành một người vợ dịu dàng, hiền thục?!
Ai mà chấp nhận nổi chuyện này chứ!
Mà quan trọng không phải chuyện đó!
Quan trọng là tôi chẳng nhớ gì cả! Hoàn toàn mất trí nhớ!
Sáng nay khi tỉnh dậy, tôi suýt nữa ngất xỉu khi thấy bức ảnh cưới khổng lồ của mình và Lục Minh Yến treo ngay đầu giường.
Có gì đáng sợ hơn việc ngủ một giấc, tỉnh dậy liền phát hiện mình đã kết hôn với người cổ hủ của thân không?
Chắc là không rồi.
“Lúc cậu với tớ cậu muốn kết hôn, tớ thực sự sốc đến mức không nên lời. Khi đó, tớ còn tưởng cậu bị tớ ép buộc gì đó cơ!”
“Vậy sự thật là gì?”
“Sự thật là… hai người các cậu thực sự nhau. Cậu tự lại trang cá nhân của mình đi, ba ngày khoe một lần, năm ngày lại có một bài cảm. Cái mùi chua lè của bốc lên nồng nặc luôn ấy.”
Nghe ấy , tôi lập tức mở trang cá nhân của mình ra.
Rất tốt.
Xem xong, tôi càng muốn chết hơn.
Bởi vì vào đó, tôi đúng là ấy thật.
Hơn nữa, còn sâu đậm.
Mang theo kết quả khiến người ta muốn chết này, tôi lê thân xác rệu rã về nhà.
Tôi thực sự chỉ muốn đập đầu bất tỉnh rồi quay về năm năm trước, chứ không phải là cái thời điểm quái quỷ hiện tại này.
Nằm ngửa ra giường, đột nhiên một cơn đau nhói khiến tôi nhăn mặt.
Tôi đưa tay sờ ra sau đầu, phát hiện không biết từ lúc nào đã sưng lên một cục u to tướng.
Lẽ nào là do tôi vô ngã sao?
Nhưng trong đầu tôi chẳng có chút ký ức nào về chuyện đó cả.
Thôi , nghĩ nhiều cũng vô ích.
Tôi thở dài, không muốn tự dằn vặt bản thân nữa.
Cầm điện thoại lên lần nữa, tôi mở thư viện ảnh.
Ngay lập tức, đập vào mắt tôi là hàng loạt bức ảnh selfie của chính mình.
Xem ra dù năm năm đã trôi qua thói quen cái đẹp của tôi vẫn chẳng hề suy giảm chút nào!
Rồi tôi vô tìm thấy vài bức ảnh có vẻ không bình thường lắm trong hàng ngàn tấm ảnh selfie của mình.
Nhíu mày, tôi chạm vào xem thử.
Và rồi… mặt đỏ bừng bước ra khỏi album.
Mẹ ơi!
Mấy cái ảnh kiểu này mà Lục Minh Yến cũng chịu chụp với tôi sao?!
Thiếu nữ thanh thuần bỗng hóa hiền thê dịu dàng…
Người nghiêm túc bỗng hóa nam thần gợi cảm?!
Không dám xem tiếp nữa.
Nhìn thêm chút nữa là có cảm giác mình đang phạm tội rồi.
Phạm tội với Lục Minh Yến!
Không ngủ , cũng chẳng nghĩ ra nổi gì, tôi quyết định dậy lang thang quanh căn biệt thự rộng lớn này.
Không thể phủ nhận một điều rằng—Lục Minh Yến thực sự chăm tôi rất tốt.
Cả căn biệt thự, ngoại trừ một phòng sách và một phòng tập thể dục dành riêng cho ấy, tất cả những nơi còn lại dường như đều thuộc về tôi.
Đúng là hào phóng quá mức mà!
Đi dạo một hồi, tôi vô thức bước đến trước cửa phòng sách của ấy.
3
Ban đầu tôi không định vào. Nhưng nghĩ thế nào lại quyết định liếc mắt một chút.
Ai mà bảo giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn đúng nhỉ?
Quả nhiên, vừa một cái đã thấy thứ không nên thấy.
Tôi sững sờ tập tài liệu trên bàn—đơn ly hôn.
Lẽ nào…
Cuộc hôn nhân của tôi và Lục Minh Yến đã xảy ra một biến cố nghiêm trọng?
Nghiêm trọng đến mức phải ly hôn sao?
Biến cố đó là gì mà khiến tôi đưa ra quyết định này?
Lục Minh Yến ngoại ư?
Không thể nào!
Tôi hít sâu một hơi, lòng càng thêm rối loạn.
Lẽ nào… là tôi ngoại ?!
Tôi siết chặt tờ đơn ly hôn trong tay, bắt đầu phân tích lại chính mình.
Tôi thích chơi, thích tự do, thích trai đẹp.
Mặc dù Lục Minh Yến cũng rất đẹp trai, ai dám chắc tôi sẽ không thấy chán sau ba năm bên nhau?
Hỏng rồi, hỏng rồi!
Tôi thực sự đã ra chuyện vô đạo đức thế này sao?!
Trời ơi!
Đối với một hai mươi tuổi, đạo đức quan còn đang bùng cháy mạnh mẽ như tôi mà —đây là cú sốc khủng khiếp!
Giữa lúc tôi đang dằn vặt bản thân đến mức muốn chui xuống đất trốn, đột nhiên tôi nhận ra một điều.
“Đây là phòng sách của Lục Minh Yến mà! Mấy thứ đặt ở đây đương nhiên là của ấy! Liên quan gì đến mình chứ?!”
Tôi lập tức vỗ trán, nhanh chóng đặt lại tờ giấy.
Chắc chắn là như !
Người muốn ly hôn có khi không phải tôi, mà là Lục Minh Yến!
Vậy thì… chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi!
Hơn nữa, nhân lúc ta đề nghị ly hôn, tôi còn có thể thuận nước đẩy thuyền mà chấp nhận luôn.
Dù sao thì… tôi thực sự không thể tiếp nhận nổi chuyện này.
Tôi mà lại kết hôn với ta sao?!
Trong tiêu chuẩn chọn đời của tôi, ngoài gương mặt kia của Lục Minh Yến ra, thì ta chẳng có gì phù hợp cả!
Ít nhất, trước khi tận mắt thấy ta, tôi vẫn luôn kiên định với suy nghĩ này.
Cho đến khi…
“Bảo bối, sao không qua đây?”
Người đàn ông vai rộng eo thon, dáng chuẩn người mẫu, gương mặt hồ ly đang đứng trước cửa, nhẹ nhàng vẫy tay với tôi.
4
Tôi lặng lẽ thu hồi lại lời vừa rồi.
Thì ra tôi không chỉ mê gương mặt của ta…
Mà còn mê luôn cả dáng người này nữa!
Bảo sao!
Ba năm rồi, một người tùy tiện như tôi lại có thể chỉ chuyên tâm vào một mình ta.
Quả nhiên…
Được sủng ái trong hậu cung không phải ngẫu nhiên, mà là vì có điểm mạnh của riêng mình!
“Bảo bối?”
Giọng Lục Minh Yến lại vang lên lần nữa.
Tôi giật mình tỉnh táo lại, lặng lẽ lau khóe miệng, sau đó ngoan ngoãn di chuyển đến trước mặt ta.
Đẹp trai thì đẹp trai thật…
Nhưng vừa thấy ta, tôi lại có cảm giác chân mình mềm nhũn.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa quên cái cảnh ta dạy dỗ tôi và Lục Vi ngày trước.
Sau lần đó, tôi bị ám ảnh đến mức mơ thấy ác mộng suốt mấy đêm liền!
Nỗi sợ vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc này, tôi muốn lặng lẽ lùi về sau để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng chưa kịp rút lui thì cổ tay bị Lục Minh Yến nắm chặt.
Còn chưa kịp đứng vững, một nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt đã ập xuống.
Trong cái hôn cháy bỏng ấy, tôi cảm nhận sự nhớ nhung mãnh liệt cùng ham muốn nồng nàn của ta.
Đây mà là dáng vẻ của một người muốn ly hôn sao?!
“Ưm—”
Bàn tay ta nhẹ nhàng xoa dịu nơi vừa bị siết chặt, giọng lại mang theo cảnh cáo và không vui.
“Lại mất tập trung rồi.”
Tôi…
Được rồi, tôi hoàn toàn cạn lời.
Chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận nụ hôn của ta.
Đến khi kết thúc, tôi gần như không thở nổi nữa.
Mà Lục Minh Yến cũng chẳng khá hơn là bao.
Anh ta dựa lên vai tôi, vùi mặt vào hõm cổ, cọ cọ đầy thân mật.
“Bảo bối, nhớ em quá. Em có nhớ không?”
Tim tôi càng lúc càng trĩu nặng.
Và ngay khoảnh khắc ta ra câu tiếp theo, nó rơi thẳng xuống đáy vực.
“Bảo bối, hôm nay em lạnh nhạt với quá… Em có nuôi trai bao bên ngoài rồi đúng không?”
Tôi nặn ra một nụ giả trân, lời cũng giả không kém:
“Sao có thể chứ! Em thích nhất mà!”
Tin tốt: Lục Minh Yến không muốn ly hôn với tôi.
Tin xấu: Người muốn ly hôn là tôi.
Tin tồi tệ nhất: Tôi còn có dấu hiệu ngoại !
5
Ban đầu tôi còn tưởng Lục Minh Yến sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Nhưng may mắn thay, ta hoàn toàn không nhận ra.
Thậm chí, còn vui vẻ cọ cọ vào mặt tôi rồi kéo vali đi lên lầu.
“Trên người dính đầy bụi, đi tắm trước. Xong sẽ xuống cho em xem quà.”
Chờ đến khi ta lên lầu, tôi mới thở phào một hơi, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ?!
Vậy nên, tờ đơn ly hôn kia thật ra là tôi chuẩn bị cho Lục Minh Yến?
Hơn nữa, tôi còn lợi dụng lúc ta đi công tác để đưa nó ra.
Như thì chắc chắn vấn đề nằm ở tôi!
Nhìn thái độ của Lục Minh Yến, ta rất có thể vẫn chưa biết gì cả.
Còn hoàn toàn bị tôi xoay vòng trong lòng bàn tay!
Nghĩ đến đây, tôi vỗ tay bồm bộp, tán thưởng chính mình.
Bạn thấy sao?