Ai mà chẳng biết, trong giới quyền quý Bắc Kinh, đại lão Tạ Văn Viễn có một nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay.
Cô ấy cưng chiều trăm bề, chẳng khác gì nữ chính trong tiểu thuyết, ai ai cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Ngoại trừ tôi.
Ngày cưới, ta mặc váy cưới trắng tinh, đứng trước mặt tôi, khiêu khích ra mặt:
“Người không mới là kẻ thứ ba.”
“Chị có lấy Tạ Văn Viễn thì sao? Em vẫn là người trong tim ấy!”
Nghe , khóe môi tôi nhếch lên, quay đầu lại, tát cho Tạ Văn Viễn một bạt tai:
“Anh chết rồi à? Con giáp thứ mấy mò đến tận cửa rồi mà còn giả câm giả điếc?!”
1
Ngày cưới, Tạ Uyển Uyển mặc váy cưới trắng, đứng trước mặt tôi trước sự chứng kiến của bao người, khiêu khích lặp lại lời lẽ cay nghiệt:
“Người không mới là kẻ thứ ba.”
“Chị có cưới Tạ Văn Viễn thì sao, em vẫn là người ấy nhất.”
Lúc ấy hôn lễ còn chưa bắt đầu, hậu trường đã chật kín người.
Không ít thiếu gia tiểu thư thế gia có tiếng ở thủ đô đều có mặt.
Mọi người nhau, chẳng ai dám bước lên ngăn cản.
Vì ai mà không biết, đại lão Tạ Văn Viễn của giới kinh doanh Bắc Kinh có một em nuôi nuông chiều hết mực.
Cô ta cả nhà họ Tạ quý như báu vật.
Cho dù tôi bây giờ là vợ hợp pháp của Tạ Văn Viễn, cũng chỉ là món đồ trong cuộc hôn nhân thương mại mà thôi.
Sao có thể so với người trong lòng ta?
Hậu trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tạ Văn Viễn bước đến trong vòng vây của đám người, sắc mặt lạnh lùng.
Chỉ đến khi thấy Tạ Uyển Uyển, ánh mắt ta mới dịu xuống như làn nước xuân tan băng.
Nhưng khi quay lại tôi, ánh mắt vẫn lạnh như sương tuyết:
“Còn đứng đây gì? Lễ cưới sắp bắt đầu rồi.”
Tôi bật khẩy, ngẩng đầu Tạ Uyển Uyển:
“Cô có gan lặp lại lời vừa lần nữa không?”
Tạ Uyển Uyển khinh, dõng dạc nhắc lại từng chữ.
Chưa dứt lời, tôi đã vung tay, tát thẳng vào mặt ta!
Bốp!
Tôi tập gym nhiều năm, sức tay không phải .
Một cái tát giáng xuống, gương mặt nhỏ nhắn của ta lập tức sưng tím.
Một dòng máu mũi chảy ra, tan lớp trang điểm nhẹ nhàng đáng thương của ta, thậm chí còn có phần buồn .
Tạ Uyển Uyển như không kịp phản ứng, ôm mặt sững sờ tôi.
Tôi lạnh, tát thêm hai cái liên tiếp vào hai bên má ta.
Người trong lòng của Tạ Văn Viễn sao?
Buồn thật đấy, tôi đây đánh chính là người trong lòng của ta!
Đến khi tôi định vung tay tiếp, Tạ Văn Viễn mới giật mình, vội vàng nắm lấy cổ tay tôi:
“Thẩm Thư Di! Em loạn đủ chưa!”
“Uyển Uyển vẫn còn là trẻ con! Em phải đến mức đánh nó chỉ vì vài lời trẻ con sao?!”
Trẻ con mà cũng ve vãn? Anh bị biến thái à?
Nghe ta xong, tôi nhạt, quay đầu thẳng vào mắt Tạ Văn Viễn.
Tạ Văn Viễn cau mày tôi.
Giây tiếp theo, tôi vung tay còn lại, tát cho ta một cái nảy lửa!
Nhìn gương mặt sưng đỏ của ta, tôi nhạt:
“Chắc chưa biết, tôi mệnh danh là ‘Cửu Châu bản địa’ phiên bản Trung Quốc, biệt danh ‘Chiến thần cái tát’.”
Nói xong, tôi hất tay ta ra, chỉ thẳng vào mũi ta mắng:
“Tôi bỏ ra mười lăm tỷ để kết hôn thương mại với , mà lại bày trò ‘chim hoàng yến văn học’ với tôi à?”
“Đồ già ham trẻ thì cứ thẳng, đừng bày mấy trò ‘văn học nuôi dưỡng’ ghê tởm ấy!”
“Thật mẹ nó buồn nôn!”
Nói xong, tôi cầm bó hoa cưới ném thẳng vào mặt Tạ Văn Viễn:
“Chuyện nhơ nhớp này hôm nay không giải quyết xong, thì đừng hòng tổ chức lễ cưới!”
“Anh tưởng tôi khao khát kết hôn với lắm à?”
“Người theo đuổi tôi xếp hàng từ đây dài đến tận nước Pháp, đến lượt mà dám chê bai sao?!”
“Nếu không phải ông già nhà tự mò đến trước mặt tôi, suýt quỳ xuống cầu xin, tưởng có cơ hội liên hôn với tôi à?”
“Đi mà mơ nhé, đồ khốn!”
Nói xong, tôi giật phăng tấm voan trắng trên đầu, ngẩng cao đầu rời khỏi hậu trường!
2
Mẹ tôi đang đợi sẵn trong phòng trang điểm, thấy tôi bước vào liền bật , giơ ngón cái khen ngợi:
“Không hổ là con mẹ, quá ngầu!”
Tôi bật lạnh, ngồi phịch xuống ghế sofa, bắt chéo chân.
Tôi lăn lộn trong thương trường bao năm, không phải kẻ ngốc.
Nhà họ Tạ để Tạ Uyển Uyển nhục tôi trước mặt mọi người, chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra về mức độ phục tùng.
Họ là một gia tộc quyền quý lâu đời ở Bắc Kinh, địa vị không nhỏ.
Nhưng những năm gần đây, vì không bắt kịp xu thế thời đại, Tạ thị suy tàn, doanh thu ảm đạm.{Đọc full tại page Nguyệt hoa các}
Để cứu vãn thế, họ buộc phải tìm đến hôn nhân thương mại.
Mà tôi – một người phụ nữ có tiền không có bối cảnh – chính là lựa chọn lý tưởng nhất.
Họ thèm khát mười mấy tỷ tiền hồi môn của tôi, lại không muốn hạ mình cầu xin.
Thế là chọn cách vừa đĩ vừa đòi lập miếu, tính chơi trò thao túng tâm lý tôi.
Lấy cái gọi là thân phận “cao quý” để đè bẹp tôi.
Ép tôi – một kẻ “phất lên nhanh chóng” – tự ti mà hai tay dâng của hồi môn, van nài nhà họ nhận dâu.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn lạnh.
Cười chết mất! Trò hèn này, đến chó nghe cũng lắc đầu ngao ngán.
Tính toán của họ hay thật đấy. Nhưng họ không ngờ, tôi không phải thứ quả mềm để ai muốn bóp cũng .
Tôi là một cục than nóng, đụng vào thì bỏng tay.
Tôi lớn lên bên mẹ – người phụ nữ đã tranh thủ cơ hội thời kỳ đầu cải cách để bứt .
Hồi đó chỉ bằng đôi bàn tay trắng, cùng vài người hợp tác mở xưởng thép, sau này đầu tư vào Internet, từng bước dựng khối tài sản kếch xù.
Còn tôi, còn giỏi hơn mẹ. Tuổi trẻ mà đã lập nghiệp ở nước ngoài.
Giờ đây, không ít thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thị trường đều là công ty con dưới trướng tôi.
Thương trường như chiến trường. Ai có thể sống sót và đứng vững trên đó, tuyệt đối không phải hạng xoàng.
Cả tôi và mẹ đều là những “chiến thần cãi nhau” hạng nhất.
Nếu không phải vì muốn mở rộng thị phần trong nước, tôi chẳng đời nào đồng ý liên hôn với Tạ Văn Viễn.
Từ trong tâm khảm, tôi khinh thường hắn.
Trợ lý của mẹ đã cài người ngầm theo dõi toàn bộ hiện trường.
Người đó , bà cụ nhà họ Tạ hiện đã đến, trong nhất thời vẫn chưa lôi ra kết luận gì, bảo tôi cứ ngồi nghỉ tạm trong phòng trang điểm.
Trong phòng có sẵn hạt dưa và đồ ăn vặt. Tôi và mẹ ngồi luôn lên sofa, vừa nhấm nháp vừa chửi Tạ Văn Viễn không ngừng nghỉ.
Phụ nữ mà yếu mềm một chút ở xã hội này là bị đàn ông xâu xé ngay.
Tôi và mẹ đã dầm mình bao năm trên thương trường, tất nhiên hiểu rõ điều này.
Cho nên tính hai mẹ con đều nóng nảy, lúc cần thì giọng phải to.
Biết rõ có người nhà họ Tạ đang lén nghe sau cánh cửa, chúng tôi càng chửi to hơn nữa.
Mẹ tôi xuất thân bình dân, kỹ năng chửi mắng phải gọi là thượng thừa.
Giọng bà vang lên the thé, biến hóa muôn hình vạn trạng, chửi từ trên trời xuống đất, đến cả tổ tiên họ Tạ cũng bị lôi từ mồ lên.
Tôi ở bên cạnh thì hô hào cổ vũ, tiếp lửa không ngớt.
Chửi suốt nửa tiếng, cuối cùng cũng nghe tiếng đập đồ ngoài cửa – ai đó chịu không nổi nữa bỏ đi rồi.
Mẹ tôi ung dung nhấp một ngụm trà, giọng mỉa mai:
“Không ngờ chừng đó đã chịu không nổi.”
“Nếu yếu thế như thì ngay từ đầu đừng có dắt con tiện nhân đó đến đám cưới. Không phải rước họa vào thân à?”
Tôi , xoay xoay chiếc nhẫn trên tay:…
“Tôi đúng là rẻ mạt đấy, nghe người nhà họ Tạ toàn là M, càng chửi càng ngoan.”
Mẹ tôi gật đầu tán thành, hoàn toàn đồng với đánh giá của tôi.
3
Nửa tiếng nữa lại trôi qua, vẫn không ai đến.
Tôi biết là nhà họ Tạ không nỡ vứt bỏ cái mặt mũi của mình.
Bọn họ chẳng muốn cúi đầu trước một “phú bà mới nổi” mà họ cho là xuất thân thấp hèn.
Điện thoại reo lên, tôi cầm máy lên xem.
Là tin nhắn từ bà cụ nhà họ Tạ, bảo tôi nể mặt bà, tha thứ cho Tạ Văn Viễn, tiếp tục lễ cưới.
Tôi lập tức lạnh.
Nể mặt bà?
Mặt mũi của bà bằng cục phân chó thì có!
Không chịu đích thân đến xin lỗi tôi phải không?
Vậy thì , tôi chơi tới cùng!
Tôi liếc đồng hồ, dứt khoát gọi điện cho Tạ Văn Viễn.
Điện thoại vừa kết nối, tôi nghe âm thanh từ loa ngoài — hắn bật loa công cộng.
Chưa đợi hắn kịp lên tiếng, tôi đã mở miệng:
“Tạ Văn Viễn, tôi cho năm phút. Cái đồ đê tiện dắt theo con tiểu tiện nhân của đến đây, quỳ xuống xin lỗi tôi!”
“Nếu không đến, tôi nhớ là dạo gần đây nhờ một ông trùm tài chính hỗ trợ quản lý tài sản?”
“Anh đừng quên, tôi ăn ở nước ngoài, quỹ đầu tư nhà tôi chuyện không phải vừa đâu.”
“Từ giờ trở đi, nếu dám đến muộn, tối nay tôi sẽ trở thành đối thủ trực tiếp của .”
“Anh bán khống, tôi mua vào. Anh mua vào, tôi bán khống. Nói trắng ra là — tôi có tiền, không sợ lỗ!”
“Anh trễ một phút, tôi cho mất một triệu. Tôi là .”
Nói xong, mặc kệ tiếng gọi phía bên kia, tôi dứt khoát cúp máy.
Ba phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa bị đẩy mạnh ra — là Tạ Văn Viễn và Tạ Uyển Uyển.
Tôi vẫn ngồi trên sofa, chân bắt chéo, ung dung hắn bước tới với vẻ mặt miễn cưỡng.
Chờ đến khi hắn cúi đầu nhún nhường, tôi mới liếc mắt sang Tạ Uyển Uyển.
Bạn thấy sao?