6.
Đúng là càng bị từ chối, tôi càng bướng (lòng tham không đáy).
Tôi quyết định không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận Cố Tục Trần.
Ví dụ: ăn sáng.
Vì là hôn nhân giả, nên tôi và Cố Tục Trần chỉ ăn chung khi nào tiện, không tiện thì thôi.
Tính đến giờ, tôi và ấy chưa lần nào ăn chung .
Lần này tôi quyết tâm, đặt hẳn năm, sáu cái báo thức, nhất định phải dậy sớm ăn sáng cùng .
Nhưng thực tế là, tôi lăn lộn trên giường cả buổi, khổ sở tắt từng cái báo thức.
Đàn ông thì sao chứ… có gì quan trọng hơn ngủ nướng?
Đến tận hơn 11 giờ.
Tôi ngáp dài, nghĩ bụng Cố Tục Trần chắc chắn không ở nhà vào buổi trưa, nên cũng chẳng thèm trang điểm, cứ thế xuống lầu.
Ai ngờ.
Vừa đi vài bước, tôi giật mình muốn quay xe.
Mẹ của Cố Tục Trần đang ngồi thanh lịch trên sofa, ánh mắt thoáng vẻ không hài lòng, nhấp một ngụm trà, giả vờ như không thấy tôi, lại hướng ánh mắt về phía bếp.
Tôi đứng chết trân tại chỗ, không tự chủ cũng liếc về phía bếp.
Cố Tục Trần đang cúi đầu bận rộn thái rau, trông rất chăm .
“Con xem, trong số những mẹ chọn cho con, có ai kém hơn ta không?
Con đúng là bị mỡ heo che mắt, không chọn tiểu thư gia giáo mà lại cưới nó.
Nhìn mà xem, giờ này rồi, cưới vợ về mà cơm nóng cũng phải tự nấu.”
Nói xong.
Mẹ Cố đột nhiên che miệng, giả vờ kinh ngạc quay sang tôi: “Ôi trời, dậy rồi à. Tôi chuyện thẳng thắn lắm, đừng để bụng nhé.”
Tôi: …
Khóe miệng giật giật, nghĩ bà ấy là mẹ ruột của Cố Tục Trần, tôi nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Dù sao thì…
Hồi trước, khi nghe tin Cố Tục Trần muốn kết hôn với tôi, bà ấy phản đối đến cùng, khóc lóc ầm ĩ đến long trời lở đất. Cuối cùng, tôi và quyết định đỡ phiền phức, chẳng tổ chức hôn lễ luôn.
“Mẹ nhiều thật đấy.”
Giọng của Cố Tục Trần nhàn nhạt, như thể đang kể một sự thật hiển nhiên.
Tôi có hơi ngượng ngùng.
Bỗng nhiên nhận ra, Cố Tục Trần đối xử với ai cũng thế, kể cả với mẹ ruột.
“Mẹ đây không phải đang nghĩ cho con sao?”
Mẹ Cố sốt ruột: “Giờ không rèn tính nết cho ta, sau này con phải hầu hạ ta đấy!”
Tôi: …
Nói xong, bà ấy còn liếc tôi một cái sắc lạnh.
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cố Tục Trần đặt bát canh lên bàn ăn, thậm chí chẳng thèm tôi, chỉ nhàn nhạt :
“Con lấy ấy không phải để ấy nấu ăn cho con.”
“Được rồi! Được rồi, con giỏi lắm!”
Mẹ Cố đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tôi giật mình run bắn, chẳng chen lời nào, cũng không dám .
Nhìn ánh mắt sắc bén của mẹ Cố lia tới.
Tôi chỉ cảm thấy cả người mình như bị đóng băng. Đợi đến khi bà ấy rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chống tay lên sofa để đứng vững.
“Xin lỗi, mẹ tôi hơi nóng tính. Giọng bà ấy cũng lớn nữa.”
Cố Tục Trần đột ngột lên tiếng.
Tôi gượng, vội vã xua tay: “À, không sao đâu, tôi ổn mà. Giọng to thì chứng tỏ nội lực tốt, sức khỏe tốt ấy!”
Lời vừa dứt.
Động tác đặt dao nĩa của Cố Tục Trần hơi khựng lại. Dưới ánh nắng ban ngày, liếc tôi một cái, ánh mắt đầy ẩn ý khó hiểu.
Chưa kịp để tôi phản ứng.
Anh đã kéo ghế ra, nhàn nhạt : “Có thể ngồi xuống rồi, Diệp.”
Emmm.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy như cưng chiều bất ngờ, chuyện gì đây chứ…
“À…”
Tôi sững người, vô thức định bước tới, khi thấy dáng vẻ chỉnh tề của Cố Tục Trần, tôi lập tức dừng lại, hắng giọng rồi :
“Có thể đợi tôi 10 phút không?”
“Hửm?”
Cố Tục Trần hơi ngạc nhiên.
Tôi: “Tôi đi trang điểm một chút~”
Cố Tục Trần: …
Mười phút sau.
Tôi cầm đũa, nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai, tươi rói :
“Wow, ngon quá đi.”
Giọng Cố Tục Trần rất nhẹ: “Ăn không , ngủ không trò chuyện.”
Tôi: …
“Ồ…”
Tôi hơi buồn bực, ngoan ngoãn đáp lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng mới thấp giọng : “Cảm ơn lời khen.”
Hehe (#^.^#).
7.
Chuyện mẹ Cố đến khó dễ, thân của tôi rất nhanh đã nghe tin, vội vã chạy tới thăm tôi.
“Này, dì ấy khó cậu lắm không? Có sao không đấy?”
“Không sao mà…”
Tôi cuộn mình trên sofa, ôm gối ôm trong tay, ấy với vẻ mặt đầy mãn nguyện.
“Không sao?”
Bạn thân nhíu mày, tôi với ánh mắt chán ghét: “Nhìn cái mặt cậu kìa, miệng sắp ngoác tới mang tai rồi.”
Tôi xấu hổ lấy tay che miệng, tủm tỉm.
Bạn thân chớp chớp mắt, như thể vừa nhận ra điều gì, đầy ẩn ý:
“Sao đây? Cưa đổ Cố Tục Trần rồi hả?”
Tôi: …
Tôi sững người, không ngờ chỉ một chút phản ứng nhẹ nhàng của Cố Tục Trần mà tôi lại vui vẻ đến mức này, quên mất rằng tiến độ giữa tôi và ấy chẳng hề nhúc nhích chút nào.
“Tôi nhất định sẽ cưa đổ ấy!”
Tôi ôm chặt gối ôm, đầy khí thế tuyên bố.
Nhưng vừa dứt lời, lòng tự dưng thấy không chắc chắn chút nào.
Bạn thân thấu suy nghĩ của tôi, khẽ : “Không thì rút lui sớm, đừng để bản thân bị tổn thương thật đấy.
Tên đó từ bé đến lớn chưa từng đương, bướng lắm.”
Cuối cùng, ấy còn thêm: “Nhắc nhở nhẹ: mê trai quá mức dễ đứt tay đấy.”
Tôi hì hì: “Với nhan sắc của ấy, có đứt tay tôi cũng chịu !”
“Cậu thật là…”
Bạn thân sững lại một chút, tức đến mức muốn đánh tôi: “Mê trai mất lý trí rồi!”
Tôi vừa vừa né, trong lòng cũng thấy lo, ngoài mặt nhất quyết không chịu thua.
“Đưa tôi lịch trình của ấy đi, tôi chắc chắn sẽ cưa đổ ấy!”
Bạn thân: …
Không còn cách nào khác.
Gương mặt của Cố Tục Trần thật sự quá sức cám dỗ tôi.
Cái cảm giác thấy “thịt” mà không ăn , khiến tôi ngứa ngáy trong lòng không chịu nổi.
8.
Tôi mặc một chiếc váy đỏ rực, chỉnh lại kính râm, vừa định duyên dáng bước vào thang máy thì một cánh tay chặn tôi lại.
“Khụ, tôi tìm Cố Tục Trần.”
“Xin lỗi, tiểu thư, cần phải đặt lịch hẹn trước.”
Đặt lịch?
Tôi hơi ngẩn ra, định gọi điện cho Cố Tục Trần, lại sợ phiền khi đang việc, nên đành gửi tin nhắn.
Ai ngờ, tin nhắn vừa gửi xong, đã gọi lại ngay lập tức.
Tôi giật mình suýt rơi điện thoại, vẫn cố giữ giọng thật nhẹ nhàng:
“Alo~”
“Đợi chút, tôi sẽ bảo trợ lý xuống đón .”
Trong lòng tôi khẽ vui, giọng không giấu niềm thích thú:
“À, thôi~ Nhưng mà tôi lên đó, có phiền công việc của không?”
Cố Tục Trần: “Nếu phiền, biết hậu quả rồi đấy.”
Tôi: …
Tôi chỉ muốn nũng nịu chút thôi mà.
Câu của như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.
Hứng thú của tôi tụt sạch, khi trợ lý xuống đón, tôi vẫn theo ta lên.
Chẳng qua là do dạo này tôi quá rảnh rỗi. Vì không cho tôi đi uống rượu hay quẩy, mà công việc thiết kế tự do gần đây cũng không có dự án nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi đành chịu bực ngồi chờ để cưa đổ , cho biết tay.
9.
Tôi thề, trước khi thấy gương mặt ấy, tôi thật sự hơi bực mình.
Nhưng mà…
Vừa bước vào văn phòng, mùi hương mát lạnh phả vào khiến tôi run rẩy, và ngay trước mắt tôi là gương mặt tinh xảo, lạnh lùng của Cố Tục Trần.
“Giám đốc Cố, đây là hợp đồng, xin xem qua.”
“Giám đốc Cố, đây là báo cáo dự án tuần này.”
“Giám đốc Cố…”
Hết tiếng “Giám đốc Cố” này đến tiếng khác.
Tôi nghe đến mức muốn ngáp, Cố Tục Trần vẫn xử lý mọi việc gọn gàng, có trật tự. Mãi đến giờ tan , mới yên.
“Ưm…”
Tôi uể oải dụi mắt, khoác tạm chiếc áo vest lên vai, ngỡ mình đang trong mơ, lẩm bẩm:
“Chồng ơi, cơm cơm, đói quá~”
“Nói tiếng người.”
Giọng lạnh lùng vang lên.
Tôi giật mình tỉnh hẳn, vội mở to mắt: “Tôi… tôi đói rồi.”
Cố Tục Trần: “Muốn ăn gì?”
Tôi mím môi, đắn đo suy nghĩ. Nhưng càng nghĩ, sự ý của tôi càng chuyển hướng.
Anh đứng gần quá.
Cổ áo sơ mi để mở, lộ ra xương quai xanh, còn cả yết hầu khẽ nhô lên.
“Nghĩ xong thì .”
Cố Tục Trần quay đi, bàn tay thon dài nhẹ nhàng cài lại cúc áo, không để lộ chút sơ hở nào.
“Anh cài cúc gì? Trời nóng thế này mà.”
Tôi cố ý hỏi một cách ngây thơ.
Cố Tục Trần cầm điện thoại, khẽ nhíu mày: “Tôi không thấy nóng.”
Tôi: …
Tôi không nhịn mà bật , ung dung ngồi xuống đối diện bàn việc của , hai tay chống cằm, chằm chằm.
Cố Tục Trần ngước lên bất chợt, ánh mắt giao với tôi trong một giây, rồi lại cụp xuống:
“Muốn ăn gì, đi, tôi gọi món.”
“Tôi muốn ăn… bánh vợ chồng! Lưỡi bò sốt cay vợ chồng!”
Cố Tục Trần: …
Anh không nhịn liếc tôi một cái, đôi môi khẽ mím, rồi bắt đầu đặt món.
10.
Khi đồ ăn mang đến, tôi đã đói đến mức gục xuống bàn. Nhưng bên ngoài khu văn phòng lại vang lên tiếng reo hò, khiến tôi không nhịn phải ra.
“Mọi người ơi, sếp mời ăn đây! Làm xong dự án này, cả nhóm nghỉ phép có lương!”
“Cảm ơn sếp~”
Hương thơm tỏa ra dưới ánh đèn trắng, khiến tôi không khỏi ganh tị với nhân viên của tập đoàn Cố Thị.
Bạn thấy sao?